Tổ Trọng Án
Chương 122 : Vụ án 8 – Hỏa diễm ác ma (20)
Ngày đăng: 21:49 18/04/20
Công Tôn Sách còn chưa trả lời, Bao Chửng lập tức xoay người đối mặt với mọi người, thẳng thắn đáp, “Tiền của tôi đều đặt tại chỗ khoa trưởng mấy người rồi, giờ không xin ý kiến, tôi lấy cái gì tính tiền cho đám lang đói mấy người đây?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vẫn còn may lắm, bởi vì hành động mạo hiểm trực tiếp đối đầu với Lưu Sinh đã nhận được kết quả rất tốt. Sau khi trở về tổ Trọng án, sau một đêm thẩm vấn, Lưu Sinh cho rằng mình đã vô vọng quả nhiên nhận tội không kiêng kỵ. Trong quá trình tra hỏi, Bao Chửng cùng Bạch Ngọc Đường đều tán đồng với đề nghị của Triển Chiêu, suốt quãng thời gian đó đều giữ thái độ tâng bốc Lưu Sinh, khích lệ cổ vũ thủ đoạn phóng hỏa của hắn thật thông minh.
Triển Chiêu không hổ là chuyên gia nghiên cứu tâm lý đặc biệt, quả nhiên dưới sự chỉ đạo thẩm vấn này, Lưu Sinh đã nhanh chóng nộp khí giới đầu hàng. Sau khi lấy được khẩu cung của Lưu Sinh rồi, ngay cả người có thâm niên làm cảnh sát, đầy kinh nghiệm như Bao Chửng cũng không nhịn được cảm thán, đúng là một hạt gạo nuôi dưỡng trăm dạng người. Nửa tháng trước có ai mà ngờ được cái tên Lưu Sinh mềm cứng đều không ăn lại sẽ vì mấy lời khen mà nhanh chóng thừa nhận tất cả tội ác đâu?
Bất quá để người này không lật cung trên tòa án, Bao Chửng cũng không vì có được lời khai của Lưu Sinh mà tuyên bố kết án. Nhân viên ban kiểm tra tăng cường làm việc suốt hai tuần, cuối cùng tìm ra được một dấu vân tay đáng giá trong hiện trường phòng hỏa tưởng như vô giá trị.
Dấu vân tay đó in trên cái bật lửa bị đốt gần 80%, lúc tìm ra lại nhìn hết sức rõ ràng, có thể nói chính là một kì tích. Mấy ngày cực khổ cuối cùng cũng không uổng phí, sau khi so sánh, đã chứng thực được dấu vân tay đó là thuộc về ngón trỏ bên phải của Lưu Sinh. Một án phóng hỏa liên hoàn nhờ vậy mà phá được, tuyên bố kết án!
Thời gian gần đây các huynh đệ của tổ Trọng án vì ác ma phóng hỏa này hành hạ tới mức không có thời gian nghỉ ngơi, rất nhiều người đã ở lỳ trong cục hơn nửa tháng rồi. Vì thế sau khi kết án xong, Bao Chửng đang lúc vui vẻ, giơ tay lên tuyên bố tại chỗ, hắn tự bỏ tiền túi mời khách, mời mọi người tới quán ăn lớn ăn một bữa.
Nghe được tin đó cả bọn nhất thời hoan hô vang dội, thậm chí có hai người đã bắt đầu xì xào bàn tán, nội dung bọn họ trao đổi với nhau chủ yếu là cảm khái vì tới giờ chưa từng thấy đội trưởng hào phóng tới mức này. Quả nhiên, tên phóng hỏa khốn kiếp kia lợi hại thật á, hành hạ đội trưởng Bao Chửng mặt đen lòng cũng đen, keo kiệt lại hẹp hòi của tổ Trọng án cũng không nhẹ a.
Vậy mà nụ cười trên mặt họ còn chưa kịp mất đi, Bao Chửng lại chợt a dua hề hề chạy tới bên người Công Tôn Sách, cười nịnh họt nhỏ giọng nói, “Công Tôn, cậu xem quyết định này như thế nào?”
Không chờ Công Tôn Sách nói, Trương Long lập tức ngay trước mặt mọi người lớn tiếng kêu gào, “Đội trưởng, anh cũng đồng ý đãi chúng tôi ăn đại tiệc rồi, sao còn phải xin phép Công Tôn khoa trưởng? Không phải anh muốn trở quẻ chứ?”
Mọi người vội vàng phụ họa, chỉ sợ đại tiệc tới mồm lại bay mất.
Công Tôn Sách còn chưa trả lời, Bao Chửng lập tức xoay người đối mặt với mọi người, thẳng thắn đáp, “Tiền của tôi đều đặt tại chỗ khoa trưởng mấy người rồi, giờ không xin ý kiến, tôi lấy cái gì tính tiền cho đám lang đói mấy người đây?”
Mọi người sau khi nghe Bao Chửng trả lời lập tức cười ầm lên, Công Tôn Sách mặt ửng đỏ đạp Bao Chửng một cưới, người sau mặt dầy xoay vòng bên người Công Tôn Sách, giống như một con chó bự vui vẻ, một chút cũng không có dáng vẻ uy nghiêm của đội trưởng tổ Trọng án.
Cảnh tượng lúc đó Triển Chiêu cũng không nhìn thấy, bởi vì từ sau khi Lưu Sinh khai tội xong, Triển Chiêu tạm thời liền rời khỏi tổ Trọng án. Một mặt là do thầy đã cảnh cáo cậu, bắt buộc cậu nhất định phải về đại học A, sớm hoàn tất phần còn lại của đồ án tiến sĩ. Mà sư huynh Triệu Trinh cũng muốn Triển Chiêu trở lại, để trước khi anh rời khỏi thành phố D có thể bồi dưỡng tình cảm đồng môn cùng tiểu sư đệ đáng yêu một chút.
Đối với lý do trước, Bạch Ngọc Đường không thể nào phản đối. Nhưng với lý do sau, anh có mấy phần cắn răng nghiến lợi. Chẳng qua bất đắc dĩ, Triển Chiêu sợ bị thầy đánh rớt tốt nghiệp trong cơn giận dữ, kiên quyết đòi về. Hơn nữa, vì Triệu Trinh nói sẽ dọn vào ký túc xá Triển Chiêu trước, làm nguyện vọng muốn dọn vào tiếp tục ở chung với Triển Chiêu của Bạch Ngọc Đường cũng trở thành mây khói.
Càng bi thảm hơn chính là, đang lúc Triển Chiêu quay lại “ở chung” với Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đã bị Bao Chửng ném qua khoa kiểm định, yêu cầu anh đến đôn đốc công việc lấy chứng từ sau tới khi kết thúc, vậy là, sau khi nửa tháng vất vả mới kết án xong, Bạch Ngọc Đường căn bản cũng không có tâm tình cùng mọi người tham dự tiệc mừng, bỏ lại đám tiểu tử thối còn đang vui vẻ vô cùng kia chạy thẳng tới ký túc xá của Triển Chiêu.
“Tiểu Bạch, anh đang rống cái gi vậy? Tôi trong phòng tắm cũng nghe rõ luôn.”
Lúc này, Triển Chiêu đã từ phòng tắm bước ra. Cậu đã đổi một bộ quần áo khác, trên mặt cũng không còn vẻ uể oải, mà trở thành hăng hái, chẳng qua, đầu tóc còn ướt nhẹp.
Nhìn Triển Chiêu như vậy, Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy thanh thản, trong lòng cũng ấm áp. Nếu không phải bên cạnh còn một con kỳ đà chướng mắt, anh thật sẽ lao qua cắn lấy đôi môi mọng nước của cậu.
Bạch Ngọc Đường chỉ lo nhìn mĩ nhân xuất dục, hoàn toàn quên mất chuyện đối phương mới hỏi. Triển Chiêu hiếm khi thấy bộ dáng Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, cậu cau mày, đang tính hỏi lại một lần thì Triệu Trinh đột ngột mở miệng nói, “Mới nãy là đội trưởng Bao gọi tới, bảo chúng ta tham dự tiệc mừng.”
“Tiệc mừng?” Triển Chiêu hơi sửng sốt, vội nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, “Mọi người tìm ra chứng cớ để kết án rồi phải không?”
Bạch Ngọc Đường lúc này mới phục hồi tinh thần, chớp mắt, đáp, “Ừ, đúng là đã hoàn toàn kết án.”
“Thật tốt quá!” Triển Chiêu hưng phấn nhảy tới, bắt lại tay Bạch Ngọc Đường, “Các anh quá giỏi! Nói vậy tôi sẽ sớm có cơ hội đi phỏng vấn Lưu Sinh phải không?”
“Hả, phỏng vấn?” Bạch Ngọc Đường hơi ngơ ra.
“Đúng nha, đúng nha!” Triển Chiêu gật đầu lia lịa.
“Ý của sư đệ là, trường hợp cuối cùng trong báo cáo tổng thuật của em ấy đã gom đủ rồi.” Triệu Trinh cười híp mắt, bước lên, nhận mặt lạnh của Bạch Ngọc Đường, không hề sợ hãi nhìn Triển Chiêu, “Sư đệ, nếu Bao Chửng cho chúng ta tới tham gia tiệc mừng thì chúng ta nể mặt cậu ấy tham gia đi. Đúng lúc em còn có thể trực tiếp hỏi một chút tình huống thẩm lý vụ án, tranh thủ hẹn ngày phỏng vấn.”
Lời này của Triệu Trinh hiển nhiên là lời Triển Chiêu lúc này thích nghe nhất, cậu dường như lập tức gật đầu, còn cười với Triệu Trinh một cái. Nụ cười này xém chút nữa làm Bạch Ngọc Đường nổ mao, nhưng mặc dù trong lòng anh chua chịu không được lại vẫn giữ được lý trí. Anh biết lúc này không thể nổi giận, nếu không mình quá ngây thơ rồi. Vì vậy, Bạch Ngọc Đường giơ tay lên đã bắt lại tay Triển Chiêu, kéo cái tay đó đặt lên tim của mình.
Tiếp theo, anh khiêu khích nhìn Triệu Trinh một cái, giống như một con thú giống đực đang tuyên bố chủ quyền.
Triệu Trinh cảm giác áp lực của mình thật lớn, anh lúng túng nhìn Bạch Ngọc Đường, vừa nhìn Triển Chiêu còn đang mơ màng không rõ, chỉ có thể thở dài trong lòng.
Người tuổi trẻ, dấm của cậu thật làm tôi đại khai nhãn giới, vị kia năm đó cũng không bằng cậu đâu