Tổ Trọng Án
Chương 123 : Vụ án 8 – Hỏa diễm ác ma (21)
Ngày đăng: 21:49 18/04/20
“Triển Chiêu…” Bạch Ngọc Đường cũng quay đầu chăm chăm nhìn Triển Chiêu, mắt chớp a chớp.
Triển Chiêu cảm thấy đau đầu, tâm nói, Bạch Ngọc Đường anh lớn tuổi như vậy còn giả vờ đáng yêu cái gì, thích hợp sao? Ánh mắt cũng vòng qua vòng lại giữa Triệu Trinh với Bạch Ngọc Đường, cuối cùng Triển Chiêu bất đắc dĩ cười với Bạch Ngọc Đường.
Tiệc mừng được tổ chứng tại quán ăn tốt nhất thành phố D, quán ăn Khai Phong. Những quán ăn có phòng riêng thế này bình thường đều phải đặt trước một ngày. Lần này Bao Chửng vốn định đặt tiệc mừng vào ngày mai, kết quả Bàng Thống thần thông quảng đại, giao hữu rộng rãi vừa gọi điện cho ông chủ quán đã đặt xong chỗ rồi.
Lúc Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ mang Triển Chiêu cùng Triệu Trinh tới quán, quả nhiên mọi người chỉ mới bắt đầu. Một sảnh ba bàn. Bọn cảnh sát, nhóm nhân viên của những khoa khác, toàn bộ tổ Trọng án, ngoại trừ Tần Giản đều ở đây.
Thấy ba người nhóm Bạch Ngọc Đường đi vào, Trương Long Triệu Hổ lập tức gào thét cho bọn họ tới bàn của mình ngồi. Bạch Ngọc Đường chê họ liếc mắt, lập tức kéo Triển Chiêu chạy thẳng tới bàn chủ. Bên kia giữ lại ba chỗ, chia ra ở hai bên Bao Chửng cùng Bàng Thống. Đang lúc Bạch Ngọc Đường muốn kéo Triển Chiêu qua ngồi ở hai chỗ liền nhau bên người Bao Chửng kia, Triệu Trinh lại đi trước một bước ngồi xuống cạnh Bao Chửng.
Bạch Ngọc Đường cau mày, mất hứng nhìn Triệu Trinh, “Triệu sư huynh, anh hẳn nên ngồi bên kia chứ.”
Triệu Trinh giống như không cảm nhận được ánh mắt bức người của Bạch Ngọc Đường, anh thiêu mi nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, khóe miệng vểnh lên, nói với Triển Chiêu, “Tiểu Triển, lại ngồi với sư huynh đi?”
“Triển Chiêu…” Bạch Ngọc Đường cũng quay đầu chăm chăm nhìn Triển Chiêu, mắt chớp a chớp.
Triển Chiêu cảm thấy đau đầu, tâm nói, Bạch Ngọc Đường anh lớn tuổi như vậy còn giả vờ đáng yêu cái gì, thích hợp sao? Ánh mắt cũng vòng qua vòng lại giữa Triệu Trinh với Bạch Ngọc Đường, cuối cùng Triển Chiêu bất đắc dĩ cười với Bạch Ngọc Đường.
“Tiểu Bạch, anh ra chỗ Bàng đại ca ngồi vậy.”
Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, anh bây giờ không ngờ, mình chờ nhiều ngày như thế lại nghe thấy một câu trả lời không rõ ràng thế. Vì vậy anh bực bội nhìn mặt Triển Chiêu, hơn một năm tiếp xúc đã làm anh hiểu rõ Triển Chiêu ở một mức nhất định. Giờ phút này, anh có thể kết luận ánh sáng trong ánh mắt tiểu tử kia chính là giảo hoạt. Tiểu tử thối, lại đang đùa bỡn tôi!
Nụ cười giảo hoạt trên khóe môi Triển Chiêu làm Bạch Ngọc Đường tức giận, Triển Chiêu nói không sao, Bạch ngũ gia tràn đầy tự tin làm sao sẽ vì yêu một tiểu tử ngốc mà lo được lo mất. Mặc kệ em có đáp ứng hay không, không đáp ứng liền ép tới khi nào đồng ý thì thôi!
Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường thuận thế nhào tới, trực tiếp đặt Triển Chiêu lên ghế ngồi mềm mại. Một tay cố định bên hông, một tay khác giữ ót, môi dán lên, hung hăng hôn cậu. Trong chớp mắt Bạch Ngọc Đường nhào tới, trong lòng Triển Chiêu sinh ra một tia kháng cự nho nhỏ. Cậu nhẹ nhàng đẩy Bạch Ngọc Đường, nhưng dưới sự áp chế hữu lực của đối phương, sự phản kháng thoáng qua đã rất nhanh biến mất.
Nụ hôn ôn nhu lại bá đạo làm đầu óc Triển Chiêu không thanh tĩnh nổi, bản năng của cậu giống như muốn kháng cự nụ hôn này. Nhưng giống như sự kháng cự yếu ớt trên tay, ngay lúc nụ hôn này bắt đầu,Triển Chiêu hoàn toàn bỏ qua chống cự. Thậm chí, trong một khoảnh khắc, trong lòng cậu lại sinh ra một tia ngọt ngào. Cặp lưỡi quấn quýt trong miệng làm cậu cảm thấy tươi mới mà thú vị, vì thế, cậu hơi đáp lại anh. Trong chớp mắt đó, Triển Chiêu rõ ràng cảm giác thân thể Bạch Ngọc Đường hơi cứng ngắc lại, sau đó, càng thêm hung hăng tiến công khiến đại não Triển Chiêu lại một lần nữa trở nên hỗn loạn.
Không ai biết sau ngày hôm đó họ đi nơi nào, Bạch Ngọc Đường có phạm pháp lái xe hay không, Triển Chiêu có chính miệng đồng ý qua lại với Bạch Ngọc Đường dưới tư cách người yêu hay không, thậm chí, không ai biết nụ hôn đó khi nào kết thúc. Nhưng mấy ngày sau, lúc quân đoàn bát quái của tổ Trọng án nghe nói, Bạch Ngọc Đường quyết định mang theo Triển Chiêu cùng đến một hải đạo không rõ tên để nghỉ phép, tất cả mọi người dường như đã cùng nghĩ tới hai chữ trăng mật.
Tiếp theo, quân đoàn bát quái tụ lại cùng một chỗ, rối rít thảo luận xem bọn họ đến tột cùng là bắt đầu ở bên nhau từ lúc nào, lại chính thức bắt đầu xác định mối quan hệ từ khi nào vậy?
Đối với mấy cái bát quái này, Triển Chiêu đều không rõ, lúc này cậu đang ngồi trên chuyên cơ bay về phía hải đạo, trong lòng chứa đầy nhung nhớ với anh hai Triển Huy, cùng lo lắng về tình yêu sắp tới. Nhìn Bạch Ngọc Đường đang ngồi bên cạnh cậu mỉm cười ngọt ngào, ngủ say. Triển Chiêu ngắm khuôn mặt ngủ của anh một lúc lâu, khóe miệng cũng nhẹ giương.
Nhớ lại tình hình vừa rồi mới nói với mọi người tổ Trọng án, biểu lộ muốn nói lại thôi của Bàng đại ca, ánh mắt buồn bực giống như con chó con bị vất bỏ của Tần Giản cùng bộ mặt xú thí đầy đắc ý của Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu bất đắc dĩ xoa xoa cái trán đau, mở ra laptop.