Tổ Trọng Án

Chương 141 : Vụ án 9 – Ngạc mộng tái lâm (17)

Ngày đăng: 21:49 18/04/20


“Thật ra mà nói, sự kiện ba năm trước đây, đối với toàn bộ đội đặc cảnh chúng tôi mà nói đều là một cơn ác mộng.”



Bạch Ngọc Đường mở đầu như vậy, sau đó, anh lại lọt vào trầm mặc ngắn ngủi. Nhưng vẫn may là, lần này anh không để Triển Chiêu chờ quá lâu, nhanh chóng lên tiếng.



Ngón tay Bạch Ngọc Đường chỉ lên một cái tên trên giấy.



“Lô Thiêm Phong?” Triển Chiêu híp mắt nói, “Anh chắc chứ?”



Trong sắc mặt tái nhợt của Bạch Ngọc Đường hiện lên chút xanh xao, vì mệt mỏi cùng bị thương quá sức, làm con người trẻ trung khỏe mạnh lại hiện ra chút yếu ớt. Nhưng, ánh mắt anh vẫn cứ sáng ngời, thậm chí vẻ mặt còn kiên định hơn ngày xưa gấp mấy lần. Anh nhìn chăm chăm vào tờ giấy trong tay Triển Chiêu, cùng dãy tên quen thuộc, nghiêm túc gật đầu.



“Những tên này đều là thành viên quan trọng trong tổ chức khủng bố đó, mà tên Lô Thiêm Phong này càng là kẻ theo đuổi trung thành của Vân Thu Trạch.”



“Fan trung thành…” Triển Chiêu như suy nghĩ chuyện gì nhìn Bạch Ngọc Đường, nhẹ nhàng cau mày, “Ngọc Đường, anh có thể nói kỹ hơn một chút chuyện về Lô Thiêm Phong này không?”



Bạch Ngọc Đường gật đầu, cầm lấy tờ giấy trong tay Triển Chiêu, cẩn thận quan sát mấy lần. Triển Chiêu tranh thú lúc Bạch Ngọc Đường còn trầm mặc, kéo qua một cái ghế cho Bạch Ngọc Đường ngồi. Cũng không phải do cậu quá quan tâm tới Bạch Ngọc Đường, mà do lúc Bạch Ngọc Đường vừa vào cửa, cậu đã phát hiện trạng thái cực kỳ yếu đuối của Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường lúc này, tuy có gắng gượng nhờ một luồng ý chí mạnh mẽ, nhưng Triển Chiêu nhìn ra, vạn nhất khi anh tỉnh táo lại, rất có thể sẽ lập tức té xuống đất ngủ mê man.



Mặc dù Triển Chiêu không hiểu rõ đại tẩu Mẫn Tú Tú của Bạch Ngọc Đường, nhưng cậu hiểu ra, cô gái này  có địa vị trọng yếu tới đâu trong lòng huynh đệ Ngũ nghĩa. Tuổi cô còn trẻ, lại chết thảm thiết như vậy. Cho dù là Triển Chiêu chỉ cùng cô có một mặt chi chuyến cũng không khỏi cảm thấy khổ sở cùng hận, huống gì là các huynh đệ coi trọng cô tới thế?



Trong đáy mắt Bạch Ngọc Đường Triển Chiêu nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc, đó là một loại tức giận, hối hận, đau khổ, cùng hận thù vướng lại chung một chỗ. Có lẽ hai năm trước khi Triển Chiêu quen biết Bạch Ngọc Đường, vì cái chết của Đinh Điềm Huệ, Bạch Ngọc Đường cũng thường toát ra ánh mắt cùng tâm trạng như vậy. Bây giờ, Triển Chiêu đã dùng một năm nay xóa sạch u ám trong mắt anh, chẳng lẽ tất cả nỗ lực lại sẽ vì cái chết của Lô đại tẩu mà thất bại trong gang tấc sao?
Bạch Ngọc Đường cười lạnh, “Bây giờ quan trọng không phải là có mấy người, mà là chúng ở đâu, kế tiếp lại muốn làm gì?”



Sắc mặt Triển Chiêu càng thêm khó nhìn hơn, cậu cau mày thở dài nói, “Đây cũng là chỗ tôi mãi không hiểu được. Hành động của tổ chức này vô cùng không hợp với động cơ bình thường của tổ chức khủng bố. Bọn họ gây án tổng cộng ba lần, giết nhiều người như vậy, nhưng tới giờ còn chưa có nói lên bất cứ yêu cầu nào có nghĩa. Ngược lại, yêu cầu duy nhất bọn chúng nói là thả tội phạm khắp thành phố. Yêu cầu này hết sức hoang đường, căn bản không phải mục tiêu hành động của chúng. Bằng chứng trực tiếp nhất chính là chúng không chờ tới thời hạn thực hiện yêu cầu đã lập tức phạm tội lần thứ ba, dĩ nhiên chúng cũng không quan tâm xem cảnh sát có đáp ứng yêu cầu của chúng hay không. Hành động của chúng, ngay từ đầu đã giống như là…”



Triển Chiêu rơi vào suy tư, một ý tưởng mông lung tạo dựng trong đầu của cậu, quanh quẩn nơi khóe miệng, lại giống như thiếu cái gì, nói không ra.



“Trước đó anh nhớ em từng nói, lời phát biểu của chúng sau vụ án đầu tiên như muốn tuyên bố rằng Bá Tước đã sống lại.” Lúc này, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói một câu.



Triển Chiêu lập tức gật đầu, “Thật ra, tới giờ, tôi vẫn nghĩ như vậy, ba vụ án này vẫn không ngừng thăng cấp, mỗi lần số người thương vong càng nhiều hơn, ảnh hưởng của lần sau nghiêm trọng hơn lần trước. Nhưng phần tử khủng bố ngoài tuyên bố Bá Tước trở lại thì, hình như không có được thứ gì hết, không lẽ, mục đích chính của chúng là…”



Lời nói của Triển Chiêu làm Bạch Ngọc Đường đột ngột siết chặt hai nắm tay, anh chăm chú nhìn vào ánh mắt khó tin của Triển Chiêu, nói, “Mục tiêu của chúng phải là để chúng ta tập trung chú ý vào Bá Tước, không, không phải Bá Tước, mà là Vân Thu Trạch. Chúng muốn cảnh sát nghĩ rằng Vân Thu Trạch sống lại, như thế, chúng ta sẽ dốc sức truy nã Vân Thu Trạch.”



“Nói thế, chúng cũng nghĩ là Vân Thu Trạch chưa chết?” Triển Chiêu hơi híp mắt, “Bọn chúng là đồng bọn của Vân Thu Trạch, nếu bọn chúng cũng nghĩ Vân Thu Trạch chưa chết, như vậy, hắn nhất định còn sống.”



Trong đôi mắt của Bạch Ngọc Đường lóe lên một ánh mắt lạnh lùng, anh khẽ gật đầu, “Vấn đề bây giờ là, bọn họ hình như giống anh, đều không muốn Vân Thu Trạch sống tốt. Dùng thái độ phách lối cùng thủ đoạn mạnh mẽ như thế, chắc chắn là địch chứ không phải bạn với Vân Thu Trạch rồi, tên này, nhất định không phải Lô Thiêm Phong.”



“Không phải Lô Thiêm Phong,” Triển Chiêu đưa mắt nhìn tờ giấy nọ, “Vậy chỉ còn dư lại Triệu Châu rồi.”