Tổ Trọng Án
Chương 142 : Vụ án 9 – Ngạc mộng tái lâm (18)
Ngày đăng: 21:49 18/04/20
Dĩ nhiên Bạch Ngọc Đường đối với anh trai nhà mình cũng rõ như lòng bàn tay, tự nhiên từ trên mặt đối phương đọc được tất cả ý nghĩ trong lòng của ảnh, vì vậy, cảnh sát Bạch bất đắc dĩ thở dài, nghiêng đầu không thèm nhìn ông anh ngu ngốc nhà mình nữa.
Bạch Cẩm Đường, mặt mũi cha mẹ đã mất của chúng ta đều bị anh vứt sạch rồi đó, có biết không vậy?
Trong phòng họp, toàn thể thành viên tổ Trọng án.
Bọn họ đang họp, trước mặt mỗi người đều để những tài liệu cặn kẽ liên quan tới tổ chức Bá Tước. Những tài liệu này được Công Tôn Sách phân loại sửa sang, rõ ràng kín đáo, là những tin tức đáng tin nhất bọn họ tạm thời có thể lấy được.
Trước mặt Triển Chiêu không có tập tài liệu, cậu với Công Tôn Sách giống nhau, quen dùng máy tính. Trên màn hinh vi tính của cậu, có ba tấm hình. Theo thứ tự là Vân Thu Trạch, Lô Thiêm Phong và Triệu Châu. Hình đều rất rõ ràng, nhưng trừ Vân Thu Trạch là hình chụp đời thường ra, hai người còn lại đều lấy từ ID trên hệ thống.
Trong đời thường, Vân Thu Trạch có cơ thể to cao, đường cong bắp thịt núp dưới chế phục, tích tụ sức mạnh làm người ta sợ hãi. Trên mặt hắn có nụ cười như có như không, tướng mạo cường tráng, vẻ mặt mang chút ưu nhã. Mặc dù biết Vân Thu Trạch là một phần tử khủng bố độc ác có tiếng, nhưng nhìn thấy tấm hình này, Triển Chiêu vẫn có chút không dám tin.
Hai tấm hình còn lại chỉ có thể nhìn mặt, hơn nữa lúc chụp hình, hai người đều không cười. Ngũ quan bình thường, không chút biểu tình. Có lẽ vì thân phận của họ, Triển Chiêu chỉ có thể nhìn ra lạnh lùng cùng lặng lẽ trên mặt họ. Đây là hai người trẻ tuổi bình thường, sẽ không làm người khác chú ý tới như Vân Thu Trạch, nếu như thấy họ trên đường cái, có rất ít người sẽ chú ý tới.
Lô Thiêm Phong nhìn qua trẻ hơn một chút, có lẽ vì khuôn mặt hắn trẻ con, trên khuôn mặt tròn còn vài nét non nớt, mà Triệu Châu hoàn toàn người lại, tên này gầy, khuôn mặt gầy gò cũng vô tình, ánh mắt hẹp có chút âm u. Xét theo trực giác, nếu trong hai có một là lão đại, Triển Chiêu sẽ nghiêng về phía Triệu Châu.
Lúc này, Bàng Thống cầm lên hồ sơ của hai tên kia ném qua một bên, ngẩng đầu nói với Bao Chửng, “Bây giờ lệnh truy nã đã phát rồi, chỉ cần hai tên đó lộ diện ở thành phố D, lập tức sẽ bị bắt.”
Bao Chửng gật đầu, biểu tình chưa hề thả lỏng. Công Tôn Sách hiểu Bao Chửng đang lo lắng chuyện gì, thật ra đây cũng là chuyện anh lo lắng.
Hơn nữa , còn mang đến một Triển đại ca đang kì thị mình. Bạch Cẩm Đường, em thấy anh chính là nhìn em trai không vừa mắt, nên mới thay đổi thủ đoạn đến tận đây tìm em gây chuyện. Bạch Cẩm Đường từ nhỏ đã nắm rõ Bạch Ngọc Đường như lòng bàn tay dĩ nhiên biết anh đang suy nghĩ cái gì, vì vậy, hắn vừa chửi thầm Bạch Ngọc Đường trong lòng là thằng nhóc chết tiệt không có lương tâm, vừa dùng giọng khinh khỉnh đáp: “Còn không phải do đời trước của anh mắc nợ, lại có một tên em trai lúc nào cũng khiến người khác phải quan tâm như chú. anh đây là sợ chú bị cái tên Bá tước Hầu tước gì gì đó khi dễ nên mới tới hỗ trợ đây. ”
“Hỗ trợ?” Bạch Ngọc Đường hoài nghi liếc mắt nhìn Bạch Cẩm Đường, chứ không phải là giúp thêm loạn hả?
Cũng may, câu sau chẳng qua là chửi trong bụng chứ không nói ra, nếu nói ra thật không cần hoài nghi, cảnh sát Bạch của chúng ta nhất định sẽ bị đòn .
“Triển Chiêu , đây chính là phân cục mà em bảo muốn làm cảnh sát phải không?” Bên kia ,Triển gia huynh đệ đang thân thân thiết thiết nói chuyện , Triển Huy tò mò quan sát phòng làm việc của cục, mặt nghiêm túc cùng Triển Chiêu hỏi thăm tình hình ở đây.
“ Khụ” Thấy tình hình không được khả quan, Bao Chửng bất đắc dĩ ho khan hai tiếng, cười nói: “Mọi người về trước tiếp tục công việc, tôi với thứ trưởng Bạch nghiên cứu một chút về chuyện hạ lệnh truy nã, mau giải tán!”
Một tiếng báo tan họp , mọi người rối rít đứng dậy rời đi phòng làm việc, nhưng, mỗi người lúc đi trên mặt đều dáng vẻ quyến luyến không thôi. Bạch Cẩm Đường cảnh giác nhìn chằm chằm vào một nhóm nữ nhân viên trẻ, không hiểu sao có cảm giác mỗi người ở đây đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn Tiểu Huy thế nhỉ?
Hừ! Nhìn nhìn cái gì!! Ông đây biết Tiểu Huy đẹp mắt, đẹp mắt cũng chỉ có thể để một mình ông nhìn thôi, các ngươi đừng hòng mơ tưởng !
Dĩ nhiên Bạch Ngọc Đường đối với anh trai nhà mình cũng rõ như lòng bàn tay, tự nhiên từ trên mặt đối phương đọc được tất cả ý nghĩ trong lòng của ảnh, vì vậy, cảnh sát Bạch bất đắc dĩ thở dài, nghiêng đầu không thèm nhìn ông anh ngu ngốc nhà mình nữa.
Bạch Cẩm Đường, mặt mũi cha mẹ đã mất của chúng ta đều bị anh vứt sạch rồi đó, có biết không vậy?