Tổ Trọng Án
Chương 148 : Vụ án 9 – Ngạc mộng tái lâm (24)
Ngày đăng: 21:49 18/04/20
Anh không biết gia đình của em bảo thủ tới đâu, anh thậm chí còn chưa gặp qua cha mẹ em. Anh không biết bệnh của anh Huy như một tảng đá lớn luôn đè nặng trong tim em, vậy mà cậu nhóc ngốc em, sao vẫn còn đồng ý? Cùng một người đàn ông, còn là một nam nhân có thể phát điên bất cứ lúc nào như anh, ở bên nhau, em lại đồng ý. Triển Chiêu, em nói không sai, em cũng là người điên mà.
Nhật ký Triển Chiêu.
Ngày 16 tháng 7 năm 2013, Mưa bão.
Triển Chiêu, anh trước phải nói với em lời xin lỗi. Anh không phải cố ý muốn xâm nhập máy tính của em, lại còn xem nhật ký của em trước khi được cho phép. Toàn bộ đều vì bọn anh muốn tìm em, cho nên phải tìm ra tất cả đầu mối có thể tìm.
Sau khi em trở lại nhất định sẽ phát hiện được chuyện anh làm, em có giận không? Anh không xin em tha thứ, em có thể phạt anh, đánh anh, mắng anh, thậm chí chia tay với anh. Chỉ cần em trở lại.
Em mau trở lại đi, mới qua 2 ngày thôi, nhưng anh cảm thấy anh sắp hỏng rồi. Hai ngày nay, từng giây anh đều không ngừng nghỉ, nhưng mỗi một giây tra hỏi đám tội phạm đó, tìm kiếm đầu mối kia, anh đều nhớ em. Anh đang hối hận, tại sao anh không bám sát em nửa bước không rời, tại sao để em rời khỏi tầm mắt anh. Nhưng anh làm sao nghĩ được, em sẽ biến mất như vậy!
Triển Chiêu em thật quá đáng! Em tại sao có thể không cẩn thận như vậy! Cho dù anh không có ở bên em, không phải còn có anh Huy sao? Hai người rõ ràng là đi cùng một phía, tại sao em lại tách khỏi anh ấy chứ?
Triển Chiêu, em phát hiện ra Lô Thiêm Nghĩa nên mới đuổi theo sao? Nhưng thủ pháp giết Lô Thiêm Nghĩa không giống cách của em, Tần Giản nói đúng lắm, đó là thủ đoạn giết người của lính đặc chủng chuyên nghiệp, em không làm được. Nếu bảo là anh Huy ra tay anh còn cảm thấy hợp lý, nhưng tuyệt đối không phải là em. Mặc dù thân thủ của em rất tốt, nhưng không có kinh nghiệm thực chiến, đối phó với một phần tử khủng bố có vũ trang, em tuyệt đối không ra được một chiêu đoạt mạng. Hơn nữa, em lương thiện như thế, cho dù đối thủ có là phần tử khủng bố, em chắc chắn cũng sẽ nghĩ cách bắt hắn chứ không phải ra tay liền giết, đúng không?
Nói vậy, là ai giết Lô Thiêm Nghĩa đây? Nếu không phải em, vậy nhất định là người bắt cóc em rồi. Triển Chiêu, em có thể nói cho anh biết rốt cuộc là ai không? Là, Vân Thu Trạch, đúng không?
Nhất định là hắn! Hắn còn sống, hắn còn sống là để chờ đợi ngày này, chờ đến một ngày đưa anh trở vào địa ngục! Hắn nhất định vì anh mà xuất hiện, nên hắn mới bắt đi em. Anh đoán không sai, Triển Chiêu, là anh hại em rồi!
Ở xưởng tàu khi ấy, trừ chúng ta, trừ lũ phần tử khủng bố, Lô Thiêm Nghĩa, còn có một kẻ núp trong bóng tối. Mục tiêu của hắn không phải Lô Thiêm Nghĩa, không phải cảnh sát, không phải dân chúng thành phố D, thậm chí, không phải em nữa. Hắn, tới tìm anh! Vân Thu Trạch, mấy tháng nay, hắn núp trong xó thành phố, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của anh.
Trước khi cùng Lô Thiêm Nghĩa đánh cược, hắn đã đặt ra mục tiêu rồi. Mục tiêu của hắn chính là tạo cục diện hỗn loạn, sau đó nhân cơ hội bắt em đi. Giết Lô Thiêm Nghĩa có lẽ chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, hoặc tiện tay, Lô Thiêm Nghĩa, căn bản không phải đối thủ của Vân Thu Trạch.
Hắn bắt em đi, vì muốn ép anh điên. Hắn để anh gặp ác mộng ba năm, dĩ nhiên không muốn anh có thể dẽ dàng tỉnh lại. Vì thế, hắn bắt em đi. Triển Chiêu, hắn biết không có em, anh chỉ có thể sống ở địa ngục!
Triển Chiêu, em còn sống đúng không? Trước khi Vân Thu Trạch thấy anh gục ngã hoàn toàn, tuyệt đối sẽ không giết em, đúng không? Hắn mang em làm con cờ uy hiếp anh, cho nên hắn nhất định sẽ tới tìm anh, sẽ cho anh biết tình hình của em, sẽ dùng em bức ép anh, đúng không?
Tới đi, anh còn mong hắn tới nhanh một chút. Nhưng anh biết, anh không thể chờ đợi như vậy. Anh phải làm nhiều chuyện, muốn chuẩn bị một cuộc tỉ thí định mệnh. Tuy trước kia anh không bao giờ thắng được hắn. Nhưng lần này anh không thể thua!
Triển Chiêu, xin lỗi, là anh trở thành con cờ ở trong chiến trường này. Nếu anh biết, để em ở bên anh mà gặp nguy hiểm tới thế, bỏ ra giá cao như thế, cho dủ khổ sở tới chết, anh cũng không tỏ tình với em. Là ích kỷ của anh khiến em gặp xui xẻo như thế, anh thật có lỗi với em.
Vân Thu Trạch là một tên biến thái, anh đoán hắn sẽ hành hạ em, sẽ dùng mọi cách để phá hủy ý chí của em, nhưng anh càng tin em hơn, vì em khác với những người khác Triển Chiêu. Em có lẽ sẽ phải chịu đau khổ, nhưng anh tin em nhất định sẽ sống sót. Anh chỉ cần em sống sót, xem như em….
Triển Chiêu, anh giống như sắp không kiên trì được, anh nhất định phải tìm chuyện để làm.
Anh phải cứu em về, đừng tha thứ cho anh, về rồi, về rồi trừng phạt anh.