Tổ Trọng Án

Chương 149 : Vụ án 10 – Trùng sinh chi lộ (1)

Ngày đăng: 21:49 18/04/20


Đầu Triển Chiêu choáng váng, nặng nề, cậu mấy lần cố gắng mở mắt, lại cảm thấy mi mắt còn nặng hơn cả đầu. Đôi môi khô khốc, cổ họng khản đặc, muốn uống nước. Bạch Ngọc Đường, có thể lấy giúp em ly nước không? Cậu giơ tay lên, muốn xoa đôi mắt, cổ tay lại không giơ lên được! Sao lại không giơ lên được? Khoan đã! Tại sao toàn thân cũng không động được, giống như bị dây thừng siết chặt! Ai, ai trói cậu, tại sao lại trói!



Bên cạnh giống như có người đang ngồi. Là ai? Là Bạch Ngọc Đường sao? Không, không thể, Bạch Ngọc Đường không thể dùng dây trói cậu, nhất định không phải Bạch Ngọc Đường. Vậy là ai? Cậu chỉ nhớ, trước lúc bất tỉnh, cậu đang đuổi theo một người. Bóng lưng người nọ rất quen, giống như đã thấy qua ở đâu. Hơn nữa, trong thời gian gần đây, cậu đã từng nhìn thấy bóng lưng của hắn ở rất nhiều nơi, cơ mà cậu tới giờ cũng chưa nhìn thấy mặt hắn. Cậu rất muốn đuổi theo hắn, bắt hắn xoay người, cẩn thận quan sát khuôn mặt đó. Xem xem suy đoán của cậu có đúng hay không. Cậu vẫn luôn hoài nghi, khuôn mặt của bóng lưng nọ, chính là kẻ thần bí đó. Cái tên tạo ra ác mộng quấy rầy Bạch Ngọc Đường suốt ba năm, Vân Thu Trạch!



Cậu đuổi theo bóng lưng của tên kia tới một cái ngõ hẹp, sau đó lại để mất dấu hắn. Cậu thấy được trên mặt đất có một cỗ thi thể đàn ông nằm dài, đè lại tâm tình khiếp sợ, cậu bước tới tra xe thi thể. Phát hiện người chính là Lô Thiêm Nghĩa, nhưng cậu xác định, mới nãy người hấp dẫn cậu tới con hẻm này cũng không phải Lô Thiêm Nghĩa! Tại sao Lô Thiêm Nghĩa lại chết ở đây? Không lẽ hắn chính là Bá tước mới, kẻ tạo ra toàn bộ tội ác sao? Nói vậy, người đối nghịch với Vân Thu Trạch là hắn, mà bây giờ hắn chết, chết trong tay ai. Không lẽ là cái bóng nọ, là gã giết Lô Thiêm Nghĩa, nói vậy, phán đoán của mình là đúng, người kia chính là Vân Thu Trạch!



“Ối!” Suy nghĩ hỗn loạn bị cơn đau cắt đứt, Triển Chiêu đột nhiên mở mắt.



Thật khó chịu! Ánh đèn chói mắt khiến cậu lại nhắm mắt lần nữa, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống không ngừng, đầu Triển Chiêu càng thêm choáng váng.



“Em tỉnh rồi à.” Đây là một thanh âm vô cùng quen thuộc.



Ai? Triển Chiêu giãy dụa mở đôi môi khô khốc, dùng hết sức cố gắng phát ra giọng khàn khàn, “Ngươi… ngươi là ai?”



“Tôi?” Người nọ cười, “Em không đoán ra được sao?”



Triển Chiêu giãy muốn đứng lên, đang lúc nóng vội cậu thậm chí quên mất bản thân đang bị trói.  Cố gắng hồi lâu nhận thấy không được gì, động tác vụng về của cậu làm nhân vật thần bí không nhịn được bật cười. “Em muốn nhìn mặt tôi tới thế sao?”



“Ta, ta biết ngươi, đúng không?” Triển Chiêu không cách nào đứng dậy được, chỉ có thể cố nhịn chói mở mắt ra, nhưng vì góc độ, người đang nằm ngang như cậu căn bản không thấy mặt người nọ.



Người nọ lại cười, “Đúng, em quen tôi. Bất quá, em lại quên tôi. Nhiều năm qua, tôi biết nhiều người như vậy, thấy qua nhiều người như vậy, em lại là người đầu tiên làm tôi cảm thấy sự tồn tại của mình thấp tới vậy.”



Quên? Nói vậy, mình từng quên hắn? Là ai, rốt cuộc là người nào? Cái tên của hắn như muốn vọt ra, nhưng đầu bị thương lúc này mơ màng hơn bao giờ hết, không khôi phục được sự lưu chuyển khi thanh tĩnh. Triển Chiêu mơ màng lắc đầu, yếu ớt nói, “Ngươi bắt ta tới đây, nhất định muốn cùng ta mặt đối mặt, không bằng bây giờ để ta biết ngươi là ai đi. Ta, không còn sức để đoán nữa.”



“Ha ha!” Người nọ đột nhiên phát ra tiếng cười lớn, hào phòng đứng dậy, trực tiếp tới cạnh người Triển Chiêu.




“Đúng, mà cũng không đúng.”



“Có ý gì?” Triển Chiêu không để ý biểu tình lạnh lẽo trên mặt Vân Thu Trạch, tiếp tục hỏi.



Vân Thu Trạch lạnh lùng nói, “Làm Bạch Ngọc Đường khổ sở, dĩ nhiên là mục đích của ta, nhưng giết Lô Thiêm Nghĩa cũng không phải để hành hạ hắn. Lô Thiêm Nghĩa từ lâu đã không phải đồng bọn ta, thực tế, từ sau khi tổ chức gặp chuyện, ta đã bỏ đi lâu lắm rồi. Ta không định giết Lô Thiêm Nghĩa, giết em trai của gã đã làm ta rất khó khăn, ta không muốn giết gã, nhưng ai bảo gã đòi giết ta. Đã thế, ta chết không bằng để gã chết, huống chi gã ngu xuẩn như vậy, ta chết trong tay gã không phải mất mặt lắm sao.



Hôm đó ta với gã đánh cược, để gã dùng bom đối phó em với Bạch Ngọc Đường, ta biết thừa hắn sẽ thua, vì tiểu tử Bạch Ngọc Đường tuy rất đần, nhưng không ngu. Trái bom của Lô Thiêm Nghĩa căn bản không lấy được mạng Bạch Ngọc Đường, huống gì bên cạnh hắn còn có tiểu tử thông minh như em. Cuối cùng gã thua, ta cứ tưởng gã thua liền nhận. Nếu chịu nhận thua, gã có thể giữ lại một mạng, nhưng thằng nhãi đó muốn giết ta quá sức. Gã biết ta tới xưởng tàu, nên chạy tới đó giết ta. Nhưng gã không biết, ta đi xưởng tàu không phải để đối phó với anh em hay anh của Bạch Ngọc Đường, mà chỉ để bắt em thôi.



Hôm đó cũng xem như ngày xui của gã, gặp lại ở ngõ hẹp, lúc ta thấy gã cũng biết nhất định sẽ là kết cục ngươi chết ta vong. Khi đó xung quanh toàn là cảnh sát, ta không muốn tốn thời gian với gã, cho nên một dao xử lý tương đối tốt hơn. Triển Chiêu ta nói thật cho em biết, so với Bạch Ngọc Đường với em, Lô Thiêm Nghĩa căn bản chả là cái thá gì. Nghe ta nói vậy, em có phải cảm thấy có chút vinh dự không?”



Nói tới đây, tâm trạng Vân Thu trạch tựa như lại chuyển tốt, hắn nhìn Triển Chiêu cười.



Triển Chiêu hơi sững ra, sau đó bất đắc dĩ kéo miệng, “Thứ vinh dự này thật là làm ta không chịu nổi. Bất quá, tới giờ, có chuyện ta còn không hiểu.”



Nụ cười của Vân Thu Trạch thay đổi, “Chuyện gì?”



Biểu tình của Triển Chiêu đổi thành khổ sở, chăm chú nhìn vào mắt Vân Thu Trạch, thờ ơ hỏi, “Động cơ của ngươi rốt cuộc là gì? Hành hạ Bạch Ngọc Đường có thể cho ngươi được cái gì?”



Vân Thu Trạch cũng chăm chú nhìn vào mắt Triển Chiêu, mặc dù hắn không đáp, nhưng trong lòng hắn tựa hồ đã nghĩ tới đáp án. Đó chính là động cơ của hắn, nhưng quá trình thực hiện động cơ này sẽ khiến hắn đạt được vui vẻ khác biệt nhất so với tất cả những chuyện trước kia, để hắn cảm nhận cảm giác thỏa mãn chưa từng có. Để đặt tới cảm giác thỏa mãn như vậy, bỏ ra bất kỳ khổ sở hay giá cao nào, cũng đáng.



Vân Thu Trạch nhìn vào mắt Triển Chiêu, nhẹ cong khóe môi, hiện ra nụ cười quỷ dị.



Kể từ khi tỉnh lại tới giờ, đây là lần đầu tiên, Triển Chiêu nhìn thấy nụ cười trên mép Vân Thu Trạch, mà cảm nhận được sợ hãi toát ra từ nội tâm.