Tổ Trọng Án
Chương 159 : Vụ án 10 – Trùng sinh chi lộ (11)
Ngày đăng: 21:49 18/04/20
Không nỡ? Triển Chiêu cau mày, hung hăng trợn mắt nhìn Vân Thu Trạch.
Vân Thu Trạch câu môi cười, “Đừng có ghen. Em biết, bây giờ tôi thích em nhiều hơn một chút.”
Triển Chiêu lạnh lùng hừ một tiếng, “Vân Thu Trạch, ngươi thật nhàm chán. Cho dù ngươi thích Bạch Ngọc Đường thật thì sao chứ? Anh ấy lại không thích người, tôi có thể ăn dấm gì?”
“Nói thật, Bạch Ngọc Đường thật có thể xem là một bằng hữu tốt.” Trên mặt Vân Thu Trạch hiện ra một nụ cười nhạt.
“Anh xem anh ta là bằng hữu?” Triển Chiêu híp mắt, “Tôi cũng không ngờ đấy.”
Trong mắt Vân Thu Trạch xoẹt qua một vẻ phức tạp, giống như có chút hoài niệm, lại cảm khái.
“Lúc tôi biết hắn, hắn chỉ mới đầu 20. Khi đó, hắn đơn giản là đứa trẻ, làm sao ta xem hắn thành bằng hữu được.”
“Tôi nghe Tô Hồng nói, lần đầu tiên các ngươi gặp nhau chính là một sự thất bại đầu tiên trong đời Bạch Ngọc Đường.” Triển Chiêu cẩn thận nói ra những câu này, đồng thời để tâm quan sát nhất cử nhất động của Vân Thu Trạch.
Cậu nhận ra, khi mình còn chưa nói hết, trong mắt của Vân Thu Trạch lại nổi lên sự đắc ý khó kiềm được. Hắn quả nhiên rất để ý Bạch Ngọc Đường. Hơn nữa, thứ hắn để ý nhất, chính là mặt yếu thế của Bạch Ngọc Đường khi gặp hắn.
“Tôi nói rồi, khi đó hắn chỉ là một thằng nhóc, tranh cường háo thắng, tự cho mình là đệ nhất thiên hạ. Khi ấy tôi chỉ dạy hắn một bài học nhỏ, lại không ngờ, sau khi bị tôi dạy dỗ xong, lại cứ thích hướng tôi khiêu chiến.”
“Vậy sau đó, anh ấy có thành công không?” Triển Chiêu nhìn thẳng vào mắt Vân Thu Trạch, hỏi.
Vân Thu Trạch cười khẽ, nhìn Triển Chiêu lắc đầu, “Không.”
“Triển Chiêu không phải em rất thích đoán lòng người ta sao. Thế nào,chuyện này em không đoán ra hử?”
Triển Chiêu bị câu hỏi của Vân Thu Trạch làm sửng sốt, cậu cau mày suy nghĩ một hồi, chợt ngẩng đầu, dùng tốc độ thật nhanh nói, “Ngươi thích Bạch Ngọc Đường vì sự sùng bái Bạch Ngọc Đường dành cho người, sau đó lấy bản lãnh của mình dạy cho anh ấy. Về sau, vì sự tiến bộ nhanh chóng của Bạch Ngọc Đường, ngươi bắt đầu sợ anh ấy, sợ trong tương lại, sẽ có một ngày anh ấy vượt qua ngươi. Sự lo lắng này không chỉ xuất phát từ sự kiêng kỵ của ngươi với Bạch Ngọc Đường, mà càng do lập trường của cả hai bất đồng.
Ngươi là nằm vùng, từ nhỏ đã bị giáo dục của phần tử khủng bố tẩy não, ngươi có tín ngưỡng kiên định. Tín ngưỡng của người bảo ngươi không được ôm bất cứ tình cảm bình thường với bất kỳ người bình thường nào, đối với ngươi mà nói, nhiệm vụ vĩnh viễn đứng đầu. Bạch Ngọc Đường vừa hay trái ngược lại với người, anh ấy là người có cảm giác chính nghĩa vô cùng cao, anh ấy ưu tú, rất thông mình, chuyện này khiến ngươi không nhịn được mà thích anh ấy, thưởng thức anh ấy, muốn cùng anh ấy trở thành bạn bè. Nhưng tốc độ trưởng thành quá nhanh của anh ta khiến ngươi nhận ra, sớm muộn gì cũng có một ngày, sự tồn tại cuả anh ấy uy hiếp nhiệm vụ của ngươi. Đây là điều ngươi không thể nào chấp nhận, bởi vì chuyện này dao động tín ngưỡng của ngươi. Cho nên, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, để nó phát triển, thì Bạch Ngọc Đường sớm muộn gì cũng phải chết, cũng nhất định sẽ chết.”
Lời nói của Triển Chiêu khiến biểu tình trên mặt Vân Thu Trạch trở nên dị thường nghiêm túc, ánh mắt nhìn Triển Chiêu cũng lộ ra ý vị thâm trường. Hắn giống như đã tìm lại được tâm tình khi thấy Bạch Ngọc Đường nhanh chóng trưởng thành. Thưởng thức, thích, lại hận không thể hủy diệt! Thậm chí, còn mạnh mẽ hơn khi ấy.
Nhưng, Vân Thu Trạch cũng không thể hiện ra. Hắn nghiêm túc nhìn vào mắt Triển Chiêu, thờ ơ nói, “Em còn chưa nói xong.”
Triển Chiêu gật đầu, “Đúng là chưa nói hết. Thật ra, Bạch Ngọc Đường không chết trên tay ngươi bởi vì, khi ngươi còn chưa quyết định sẽ giết anh ấy, tô chức của người đã triệu tập. Người chấm dứt tình trạng nằm vùng, bất đầu hành động. Hành động ấy giúp ngươi hưng phấn, để người không còn bận tâm về Bạch Ngọc Đường, cũng giúp Bạch Ngọc Đường may mắn chạy trốn.
Rồi sau đó, ngươi với Bạch Ngọc Đường quyết đầu một trận cuối cùng, rất khó nói ai thắng ai thua. Từ mặt nào đó có thể bảo, hai người đều lưỡng bại câu thương. Ngươi may mắn sống sót, nhưng sau khi ngươi sống lại liện nhận ra, Bạch Ngọc Đường đã không còn là Bạch Ngọc Đường ban đầu. Anh ta suy sụp, đau khổ, giống như mãnh hổ bị rút đi móng vuốt. Với ngươi mà nói, anh ta không còn là đối thủ của ngươi. Nhưng ngươi cũng không ra hình người. Bị bom nổ đến hủy dung, sau đó mặc dù phẫu thuật thành công, nhưng tổ chức cũng bị trọng thương. Thời khắc huy hoàng nhất của ngươi tan thành mây khói. Ngươi với Bạch Ngọc Đường, có thể nói là đồng bệnh tương liên.
Cho nên, ngươi càng không thể giết Bạch Ngọc Đường. Vì đối với ngươi, Bạch Ngọc Đường chính là một người đồng cam cộng khổ. Thấy anh ấy sống mà người không ra người quỷ không ra quỷ, ngươi liền cảm thấy thế giới này không chỉ có mình ngươi khổ sở. Ngươi không thể giết Bạch Ngọc Đường, bởi vì muốn tìm lại tự tin của mình từ trên ngươi anh ấy, chính vì loại tâm lý biến thái này mới khiến ngươi liên tục chú ý nhất cử nhất động của Bạch Ngọc Đường suốt ba năm nay, thậm chí nắm rõ mọi tình hình của anh ta trong lòng bàn tay.”
Nói tới đây, trên mặt Triển Chiêu chợt hiện ra một nụ cười lạnh, cậu nhìn sắc mặt trở nên đen nhánh của Vân Thu Trạch, trong lòng không nhịn được chửi thầm. Cái tên biến thái này, thật là đáng thương!
Mặc dù Triển Chiêu không nói câu cuối cùng ra khỏi miệng, nhưng lấy thông minh của Vân Thu Trạch làm sao lại không nhìn ra. Hắn đen mắt nhìn chăm chăm khuôn mặt trắng trẻo thon gầy của Triển Chiêu, trong lòng đột nhiên có một trận khí huyết lật trào. Triển Chiêu nói không sai, mấy năm nay hắn luôn bị vận mệnh chơi đùa, đã đè nén quá nhiều oán hận. Nhưng kỳ quái là, mặc dù vừa nãy Triển Chiêu không chút khách sáo tiết lộ vết sẹo không muốn ai chạm vào ở sâu trong tim hắn, hắn lại không hề nghĩ sẽ ra tay hành hạ Triển Chiêu.
Hắn giống như càng thêm thích Triển Chiêu rồi, nhưng cái này chứng tỏ, sát tâm của hắn với Triển Chiêu lại càng tăng lên. Hắn chăm chú nhìn hai tròng mắt trong trẻo của cậu, trong giọng nói bình tĩnh giống như nổi lên bão tố đầy trời, “Em rất thông minh. Nhưng thật tiếc, từ lúc này, em đã không còn cơ hội để nói chuyện với Bạch Ngọc Đường nữa, dĩ nhiên sẽ không thể nói những chuyện em đoán ra cho hắn biết. Em không giúp được hắn, cũng không giúp được bản thân mình. Không tới mấy tiếng nữa, nếu Bạch Ngọc Đường không tìm được em, em đoán mình sẽ ra sao đây?”
Tim Triển Chiêu run lên, cậu không trả lời, nhưng cậu hiểu chuyện Vân Thu Trạch muốn nói. Ý hắn muốn nói, thời gian hắn để lại cho Bạch Ngọc Đường, cũng chính là thời gian cuối cùng Triển Chiêu còn sống trên đời. Khi đến lúc, hắn sẽ giết chết Triển Chiêu, không chút do dự.