Tổ Trọng Án
Chương 160 : Vụ án 10 – Trùng sinh chi lộ (12)
Ngày đăng: 21:49 18/04/20
Hồ sơ thôi miên trừ tôi ra chỉ đưa cho cậu xem, cậu yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật giúp cậu.”
Đưa mắt nhìn hồ sơ trong tay Triệu Trinh, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, giơ tay nhận lấy.
Lúc Bạch Ngọc Đường đang nghiêm túc xem hồ sơ, Triệu Trinh ở bên giải thích, “Trong hồ sơ thôi miên của cậu có ghi lại một mốc thời gian, bốn mươi tám tiếng. Thời gian này bằng với thời hạn Vân Thu Trạch cho. Tiểu Bạch, tôi cảm thấy chi tiết này rất quan trọng, còn cậu?”
Bạch Ngọc Đường nhanh chóng lật hồ sơ thôi miên, Triệu Trinh đã làm ra các loại phân tích từ một xấp tài liệu thật dày. Kết hợp với những chi tiết mình nhớ lại, Bạch Ngọc Đường từ từ đã nhớ lại rất nhiều ký ức bị anh hoàn toàn quên lãng.
“Bạch Ngọc Đường, lúc cậu mới tỉnh lại đã nói, cậu biết Vân Thu Trạch muốn gì, vậy là sao?”
Bạch Ngọc Đường đọc xong hồ sơ ghi chép, trả lại cho Triệu Trinh. Sau đó, anh hít sâu một hơi, trên mặt là biểu tình nghiêm trọng.
“Sư huynh, anh nói không sai, 48 tiếng đúng là một mốc thời gian vô cùng quan trọng.”
“Sao?” Triệu Trinh híp mắt, chăm chú nhìn vào mắt Bạch Ngọc Đường, đợi anh nói hết.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, tâm trạng của anh lúc này vẫn rất lo lắng. Bởi vì đã nhớ lại những chuyện từng quên, nên có thể mở lòng ra một chút, từng cơn ác mộng vọt vào trong đầu, khiến anh vô cùng thống khổ. Nhưng, mặc dù lo, mặc dù khổ, suy nghĩ của Bạch Ngọc Đường lại chưa khi nào rõ ràng như thế này.
Ở trong đầu anh, giống như sinh ra một đường dây nhỏ không thấy không sờ được, có thể liên kết được với tên Vân Thu Trạch đang mai phục ở một góc thành phố D. Ngay một giây mở mắt khi thôi miên vừa kết thúc, Bạch Ngọc Đường mới nhớ, thì ra mình đã từng hiểu rõ Vân Thu Trạch như vậy. Trong khoảng thời gian ba năm trước, anh với Vân Thu Trạch, gần như là một người. Anh hiểu ý tưởng của Vân Thu Trạch, hiểu thủ đoạn của hắn, cũng biết từng mục đích ẩn giấu đàng sau mỗi hành động của hắn.
Mặc dù, Vân Thu Trạch từng diễn kịch trước mặt rất nhiều người, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn tin, Vân Thu Trạch đã từng bỏ ra chân thành lớn nhất của hắn cho Bạch Ngọc Đường. Mà bây giờ, anh phải lợi dụng sự hiểu biết về phần chân thành kia để đánh bại Vân Thu Trạch, giải cứu Triển Chiêu!
Nghe câu hỏi của Triệu Trinh, Bạch Ngọc Đường híp mắt, nhìn về phía anh.
“Vân Thu Trạch muốn, tái hiện lại hành động ngày hôm đó.”
“Hôm đó?”
Bạch Ngọc Đường cũng quen thói đạp cửa phòng của Công Tôn Sách, để thấy trong phòng ngoài khoa trưởng ra còn có Bao Chửng cũng đang ở. Ngài sếp này trước giờ cũng không thích ở trong phòng làm việc của mình, rảnh rang là lại chạy sang phòng khoa trưởng. Bây giờ hai người công khai quan hệ, lại càng thẳng thắn ở bên nhau cả ngày luôn.
Bạch Ngọc Đường không kịp chào Bao Chửng, nói thẳng với Công Tôn Sách, “Tôi muốn tra tìm tài liệu của một đầu bếp!”
“Đầu bếp?” Công Tôn Sách ngẩn ra, tra đầu bếp làm gì?
“Tôi nghi ngờ Vân Thu Trạch lấy thân phận đầu bếp trốn trong thành phố D!”
“Cái gì?” Công Tôn Sách ngẩn ra một lát vẫn kịp phản ứng, anh lập tức quay người, ngón tay nhanh chóng gõ lên bàn phím.
“Tôi có thể xâm nhập vào kho số liệu của các khách sạn lớn cùng hệ thống an toàn thực phẩm, nhưng cũng không chắc có thể tìm ra hắn đâu. Dù sao cũng có nhiều đầu bếp không cần đăng ký cũng có thể vào làm, nếu như Vân Thu Trạch làm việc trong nhà hàng nhỏ thì…”
“Tôi đoán hắn sẽ không tới quán nhỏ đâu.” Bạch Ngọc Đường cau mày, anh nhớ Triển Chiêu từng nói, đầu bếp kia đã cho em ấy một tấm danh thiếp. Nếu là đầu bếp ở quán nhỏ, hẳn sẽ không tự in danh thiếp cho mình.
“Đúng rồi, danh thiếp! Triển Chiêu có danh thiếp của hắn!” Bạch Ngọc Đường hét lên, “Khoa trưởng, anh cứ tìm tiếp đi, tôi về nhà, lục đồ của Triển Chiêu tìm một lát! Em ấy là người rất cẩn thận, cầm danh thiếp rồi sẽ không tùy tiện vất đi đâu!”
“Rồi rồi, cậu đi đi! Bên tôi còn phải chờ một lúc. Tài liệu về đầu bếp có rất nhiều phần không có hình, không dễ tìm, cậu tốt nhất là phải tìm ra tấm danh thiếp kia đấy.”
“Tôi nhất định sẽ tìm thấy!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, bây giờ mới để ý tới Bao Chửng đứng bên cạnh nãy giờ không nói gì, “Sếp, tôi nhớ ra một chuyện. Giờ tôi cần các anh em đi giúp tôi tới mấy nơi.”
“Mấy?” Bao Chửng cau mày, “Đi làm gì?”
“Hiện giờ tôi không thể giải thích rõ ràng, tình hình cụ thể anh qua hỏi Triệu Trinh đi. Tôi muốn nhờ anh em tới đó tìm giúp tôi vài đầu mối.”
“Đầu mối?” ÁNh mắt Bao Chửng chợt lóe sáng, “Là đầu mối để tìm thấy Triển Chiêu sao?”
Bạch Ngọc Đường nghiêm mặt, gật đầu, “Chỉ mong là vậy.”