Tổ Trọng Án
Chương 161 : Vụ án 10 – Trùng sinh chi lộ (13)
Ngày đăng: 21:49 18/04/20
Toàn bộ đều an tĩnh mà xinh đẹp như thế, giống như một giây sau Triển Chiêu sẽ mở cửa bước tới vậy. Trong lòng Bạch Ngọc Đường vừa chua xót vừa đau, nhưng bước chân lại kiên định vô cùng. Anh bước từng bước tới cạnh giường Triển Chiêu, bắt đầu tìm kiếm trong ngăn kéo đựng đồ lặt vặt. Rất nhanh sau đó, trong ngăn tủ thứ ba, anh tìm được một bó danh thiếp nho nhỏ.
Triệu Trinh nói không sai. Não con người là thứ rất thần kỳ, nếu đã gặp phải chuyện tương tự, sẽ khắc sâu trong đầu, chỉ quên, chứ không biến mất. Bạch Ngọc Đường sau khi thôi miên, không chỉ nhớ lại từng chuyện khi còn chung sống với Vân Thu Trạch, mà còn nhớ lại từng cảnh tượng mấy tháng này xảy ra ở thành phố D.
Anh nhớ ra, anh đã từng gặp Vân Thu Trạch đi sát qua mình, nhìn thấy bóng lưng hắn biến mất trong góc đường. Nhưng, anh lúc đó không nhớ bộ dáng Vân Thu Trạch sau khi phẫu thuật, càng không biết Vân Thu Trạch vẫn luôn ở trong tối quan sát anh, cho nên mới đem toàn bộ chuyện đó quên đi mất.
Hiện giờ anh nghĩ ra, cũng hiểu rất nhiều. Chuyện Vân Thu Trạch muốn làm, chính là nhờ vào chuyện tái hiện lại buổi diễn tập cuối cùng của ba năm trước. Nhờ một lần đó mà tìm về cảm giác thắng lợi với Bạch Ngọc Đường, kết thúc cuộc sống ba năm sống không bằng chết. Bạch Ngọc Đường không hiểu tại sao Vân Thu Trạch lại chọn ngay lúc này để tiến hành, nhưng anh biết, tên khốn này đã sớm lên kế hoạch cho ngày này từ lâu.
Giống như buổi diễn tập ba năm trước, hắn cho giới hạn thời gian ở mức 48 giờ. Đã thế, Bạch Ngọc Đường hoàn toàn có thể xác định, vân thu trạch sẽ giống như ba năm trước, cho anh vài đầu mối. Những đầu mối này sẽ được phân ra ở vài nơi trong thành phố D, còn nơi nào thì chỉ có thể nhờ đến sự phán đoán của Bạch Ngọc Đường.
Vân Thu Trạch sẽ đặt đầu mối ở đâu đây? Sau khi Bạch Ngọc Đường phân tích xong, liền xác định. Theo sự hiểu biết của anh với Vân Thu Trạch, anh đoán Vân Thu Trạch kiểu gì cũng sẽ đặt những đầu mối kia ở nơi Bạch Ngọc Đường hay tới nhất.
Giống như ba năm trước, sẽ có ít nhất là 4 nơi. Kể từ lúc Vân Thu Trạch tới thành phố D tới giờ, đã từng sượt qua mấy lần bên người Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường, trong đó có mấy lần, hắn cố tình để hai người họ chú ý. Bốn nơi đó chính là nơi quan trọng cần bài tra.
Vân Thu Trạch từng xuất hiện trong quán ăn của dì Giang. Ở siêu thị từng bị cháy, Vân Thu Trạch từng chủ động tiếp cận Triển Chiêu. Lúc truy xét tên buôn ma túy người nước ngoài, Vân Thu Trạch từng gửi thư cho Triển Chiêu, cũng từng xuất hiện ở hiện trường truy bắt cuối cùng. Mà nhà của Bạch Ngọc Đường, chắc chắn Vân Thu Trạch cũng từng ghé qua.
Thời gian cấp bách, tổ Trọng án chia ra bốn đường, dùng tốc độ nhanh nhất tới 4 nơi để tìm đầu mối. Bạch Ngọc Đường dẫn một đội trong đó, trực tiếp về nhà. Anh sắp xếp những người khác tìm thẳng vào tài sản nhân viên, lục video xem tất cả những ai từng xuất hiện trước cửa nhà anh gần đây. Còn anh thì trực tiếp vào phòng Triển Chiêu, bắt đầu tìm kiếm cẩn thận.
Triển Chiêu là người vô cùng ngăn nắp trong sinh hoạt, phòng cậu sạch sẽ, ngăn nắp, đồ đạc được sắp sếp theo thứ tự. Bạch Ngọc Đường đẩy cửa vào, mắt quét qua mặt bàn không chút bụi bẩn, kệ sách chỉnh tề, đầy sách, giường nệm phẳng phiu, trên đầu giường là tấm ảnh chụp chung của Triển Chiêu với anh Triển Huy.
Toàn bộ đều an tĩnh mà xinh đẹp như thế, giống như một giây sau Triển Chiêu sẽ mở cửa bước tới vậy. Trong lòng Bạch Ngọc Đường vừa chua xót vừa đau, nhưng bước chân lại kiên định vô cùng. Anh bước từng bước tới cạnh giường Triển Chiêu, bắt đầu tìm kiếm trong ngăn kéo đựng đồ lặt vặt. Rất nhanh sau đó, trong ngăn tủ thứ ba, anh tìm được một bó danh thiếp nho nhỏ.
Phạm vi quan hệ của Triển Chiêu hết sức đơn giản, người cho em ấy danh thiếp nếu không phải bạn học thì chính là mấy nhà chuyên môn gặp được lúc đi họp, trong số danh thiếp của họ tìm ra một danh thiếp của đầu bếp, cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Rất nhanh, một danh thiếp in tên Lý Tùng Đào, đầu bếp rơi vào trong mắt Bạch Ngọc Đường. Chân mày anh nhíu lại, cầm tấm danh thiếp kia ra. Đồng thời, anh nhanh chóng gọi điện cho Công Tôn Sách, nói tên Lý Tùng Đào.
Với Công Tôn Sách, chỉ cần có tên cùng nghề nghiệp để tìm một người, đơn giản như trở bàn tay. Không tới một phút, toàn bộ tài liệu của Lý Tùng Đào đã được gửi tới di động của Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn hình Lý Tùng Đào trên di động, trong mắt nổi hàn quang. Quả nhiên là hắn! Chính là gương mặt này, khuôn mặt Vân Thu Trạch sau khi phẫu thuật!
“Đúng là hắn!”
Vân Thu Trạch khẽ mỉm cười nói, “Có lẽ đi, nhưng trước đó, hắn còn phải sống qua ải cuối cùng.”
“Cái gì!?” Triển Chiêu hoảng hốt, “Ngươi đã làm gì!?”
Vân Thu Trạch chăm chú nhìn vào mắt Triển Chiêu, không lạnh không nóng nói, “Em đoán không ra à!? Triển Chiêu nhỏ bé thích đoán ý người ta.”
“Không phải ngươi cũng không muốn Bạch Ngọc Đường chết ư!?” Triển Chiêu hung hăng cau mày, nhìn chăm chăm vào ánh mắt lạnh băng của Vân Thu Trạch, tâm cảm thấy nặng nề.
“Trước kia, đúng là tôi không mong hắn chết sớm như thế, nhưng mấy hôm nay, suy nghĩ của tôi hình như thay đổi rồi.” Vân Thu Trạch nhìn vào đôi mắt sợ hãi của Triển Chiêu, cười lạnh, “Em không ngờ, tôi cũng biết thay đổi, đúng không?”
Triển Chiêu nhẹ nhàng lắc đầu, không tin nổi nối, “Ngươi sẽ không, tới giờ ngươi còn ở chung với ta, chính là để thực hiện kế hoạch cuối cùng, ngươi sẽ không dễ thay đổi chủ ý!”
Vân Thu Trạch gật đầu, “Em hiểu tôi rõ đấy, tôi đúng là không thay đổi chủ ý. Nhưng mấy ngày nay tâm tình của tôi bắt đầu thay đổi rồi. Kế hoạch không đổi, nhưng vì để thỏa mãn mình, tôi đã cho điều chỉnh một tí.”
“Điều chỉnh cái gì?” Triển Chiêu vẫn chăm chăm nhìn Vân Thu Trạch.
Vân Thu Trạch cười, đáp, “Em từng bảo, tôi thích đối thủ thông mình. Nếu Bạch Ngọc Đường không đủ thông minh, ngu ngốc tự giết mình, tôi không đánh mà thắng, cũng không tính là thất bại, đúng không?”
“Ngươi, không lẽ không muốn tìm lại tự tin lúc đầu sao?” Chỉ có đánh bại Bạch Ngọc Đường mới có thể trở lại thành người mạnh mẽ, ngươi vẫn luôn nghĩ như thế mà, không phải sao?”
Vân Thu Trạch nhìn bộ dáng lo lắng của Triển Chiêu, tim chợt dâng lên cảm giác ấm áp cùng chua xót lẫn lộn, hắn nhìn Triển Chiêu, nhẹ nhàng trả lời, “Nhìn thấy em với Bạch Ngọc Đường, tôi chợt phát hiện ra, sống theo cách khác cũng không tệ. Con người đều sẽ thay đổi, tôi bây giờ cũng không cần cố chấp làm kẻ mạnhnữa.”
Ánh mắt của Vân Thu Trạch khiến Triển Chiêu ngẩn người, trong nháy mắt, cậu giống như hiểu được rất nhiều. Hai người nhìn nhau một lát, Triển Chiêu nhẹ nhàng lắc đầu, thờ ơ nói, “Ngươi nói dối, ngươi vẫn cố chấp. Không thế giết Bạch Ngọc Đường, nếu không ngươi sẽ hối hận.”
Lời nói Triển Chiêu làm sắc mặt Vân Thu Trạch chợt nặng nề, nhưng hắn vẫn không nổi giận, cũng không ra tay với Triển Chiêu. Hắn lạnh lùng nhìn Triển Chiêu, cười nói, “Tôi sẽ không chủ động giết hắn, nhưng nếu là do hắn ngu, thì cũng không thể hận tôi được. Còn ba tiếng thôi, chúng ta cùng chờ xem, nếu hắn tới được, chứng tỏ hắn không chết. Bằng không….”
Bằng không liền giết tôi sao? Triển Chiêu thầm than trong lòng, lời như thế mấy ngày nay Vân Thu Trạch nói không biết bao nhiêu lần. Không lẽ hắn không hiểu, những lời uy hiếp này căn bản vô dụng với mình sao?
Nhưng, câu nói tiếp theo lại làm Triển Chiêu rơi vào sợ hãi hoàn toàn, “Nếu hắn không tới, chứng tỏ hắn đã chết. Vậy chúc mừng em, hắn chết rồi, em không phải chết nữa. Tôi, sẽ mang em đi khỏi thành phố D này.”