Tổ Trọng Án

Chương 162 : Vụ án 10 – Trùng sinh chi lộ (14)

Ngày đăng: 21:49 18/04/20


Nhờ kết quả thôi miên của Bạch Ngọc Đường, tổ trọng án không thể không phân ra làm việc, Bàng Thống bình thường hiếm khi dẫn đội, bây giờ phải dẫn một đội trong đó tới nơi làm việc của Vân Thu Trạch. Đây là một khách sạn mới nổi trong thành phố D, nổi tiếng về món ăn Tây. Bàng Thống xuất thân cao quý, cũng lớn lên tự cẩm y ngọc thực. Vậy mà hắn cùng với những bằng hữu có cùng xuất thân hình như lại ở những thành phố khác nhau, tác phong bình thường của Bàng Thống cũng vô cùng khiêm tốn, có điều hắn vẫn rất để ý tới thường thức cơm áo của mình. Khách sạn này hắn sớm đã nghe qua, nếu không phải gần đây công việc bận rộn quá, hắn nhất định đã sớm ghé tới nơi này.



Nhưng hắn vạn vạn không ngờ, lần đầu tiên bước vào khách sạn lại là để phá án.



Khoảng thời gian gần đây, tính tình Bàng Thống không tính là quá tốt, một mặt là vì chuyện của Triển Chiêu, mặt khác là vì hắn gặp lại Triệu Trinh. Dĩ nhiên, gặp Triệu Trinh cũng không phải nguyên nhân chính làm tâm trạng hắn khó chịu, quan trọng là, sau khi gặp lại Triệu Trinh rồi lại xảy ra rất nhiều chuyện khiến hắn dở khóc dở cười. Mỗi lần nghĩ tới, sẽ làm hắn cảm thấy mất mát. Người mình cứ tưởng đã bỏ được nay lại xuất hiện, cứ tưởng đã quên giờ lại nhớ tới, tâm trạng loạn lạc, dĩ nhiên là khó chịu rồi.



Vốn dĩ hắn với Triệu Trinh luôn cố gắng giữ vững nhiều năm ăn ý, hai người cũng sớm đã quen với trạng thái này. Bây giờ chỉ vì một chuyện ngoài ý muốn mà bị phá vỡ, sau đó lại vì một chuyện bất ngờ khác mà không thể không gặp mặt, với chuyện lần này, tâm trạng Bàng Thống rất khó chịu, Triệu Trinh cũng không khá hơn. Ví dụ như bây giờ, Bàng Thống mang đội tới nơi Vân Thu Trạch làm việc, mà Triệu Trinh làm một chuyên gia tâm lý, cũng không thể không theo Bàng Thống tới đây.



Tổ Trọng án chia ra nhiều tuyến, Triệu Trinh đáng lẽ không cần bắt buộc phải đi theo Bàng Thống. Nhưng người bị bắt không phải ai khác, lại chính là tiểu sư đệ anh thương nhất. Bây giờ, cái quan trọng ở đây là có thể cứu Triển Chiêu. Trong đợt hành động giải cứu Triển Chiêu lần này, khu vực Triệu Trinh có thể phát huy tác dụng nhất là những nơi có quan hệ với Vân Thu Trạch. Tuy anh không phải người viết hồ sơ ưu tú như Triển Chiêu, nhưng chuyên môn của anh cũng có chỗ thuộc về tâm lý học. Có anh ở đây, nhất định sẽ có tác dụng. Cho nên anh không còn lựa chọn nào khác, nhất định phải cùng Bàng Thống tới khách sạn này.



Hai người ngồi chung một xe, suốt một đường không nói. Thật ra, trong lòng cả hai đều có rất nhiều thoại muốn nói với đối phương, nhưng không biết nên nói từ đâu. Đang ở trong tình trạng khẩn cấp như thế, loại chuyện không biết làm sao mở miệng thế này, tốt nhất là đừng nói để gây thêm loạn. Hai người ăn ý giữ im lặng, Bàng Thống nghiêm túc lái xe, vừa suy nghĩ những chuyện sắp đối mặt. Mà trong đầu Triệu Trinh cũng không có vị trí cho Bàng Thống, anh vẫn mải suy nghĩ đến những chi tiết liên quan tới Vân Thu Trạch trong hồ sơ thôi miên của Bạch Ngọc Đường.



Rất nhanh, hai người đã tới khách sạn, gặp được ông chủ. Ông chủ rất hợp tác, chủ động khai báo chuyện của Vân Thu Trạch. Theo ông chủ khai, Vân Thu Trạch ở đây dùng tên giả Lý Tùng Đào, nửa năm trước hắn nộp đơn tới khách sạn này, sau đó ở đây làm việc. Phản ảnh của ông chủ cùng những nhân viên khác thì, Vân Thu Trạch bình thường đối xử với mọi người ôn hòa, tính cách ôn hòa, chẳng qua bản thân có chút hướng nội. Chuyện liên quan tới vấn đề hướng nội này, mọi người đều thông cảm, dù sao trong mắt họ, một mình Vân Thu Trạch từ ngoại tỉnh vào thành phố D, chắc sẽ thường xuyên cảm thấy cô đơn.



Nửa năm nay, ấn tượng của các đồng nghiệp với Vân Thu Trạch cũng khá tốt. THậm chí còn có hai nữ đồng nghiệp nhiệt tình muốn giới thiệu người yêu cho Vân Thu Trạch, nhưng đều bị Vân Thu Trạch từ chối.



“Cậu ta giống như không có tâm trạng nói yêu đường.” Một đồng nghiệp trả lời như vậy.



Dĩ nhiên là không rồi, tâm tư của hắn đều đặt hết lên người Bạch Ngọc Đường đây này. Bàng Thống cau mày, không nhịn được mà thầm chửi mắng, hắn gặp biến thái đã nhiều rồi, nhưng biến thái đến tận trong xương cốt như Vân Thu Trạch thì đúng là hiếm thấy!




“Không, tôi không sao.” Giọng nói Bàng Thống rất khẽ, hắn hình như cũng không tính đè mãi lên người Triệu Trinh, cũng muốn bò dậy, nhưng cố gắng hai lần cuối cùng lại không có cách ngồi lên.



Triệu Trinh nhận ra vấn đề nghiêm trọng, anh vội vàng giảm tốc độ, dùng sức đỡ người Bàng Thống. Cảnh viên sau lưng từ từ tỉnh lại, có người thấy tình hình Bàng Thống, mới giúp Triệu Trinh đỡ Bàng Thống từ dưới đất lên.



“Anh Bàng! Anh bị thương!”



Lời của cậu cảnh sát làm tim Triệu Trinh nặng nề thêm, anh cũng để ý thấy, sau lưng Bàng Thống có mấy vết thương rất sâu, đều đang chảy máu không ngừng. Rõ ràng là vừa mới có từ vụ đánh bom. Chưa kể đánh bom còn tạo ra nội thương nữa, nhìn dáng vẻ Bàng Thống hiện giờ, hình như đầu cũng bị đập. Triệu Trinh đang lo lắng, anh dùng cơ thể mình đỡ Bàng Thống dậy, vội la lên, “Mau đưa vào bệnh viện! Anh ấy cần làm kiểm tra gấp!”



“Không sao!” Bàng Thống lại vui vẻ cười, hắn trước tiên là liếc nhìn Triệu Trinh một cái, sau đó nhìn cửa chính bị nổ thành một cái hốc, cười lạnh nói, “Tên khốn kiếp Vân Thu Trạch này, nhiều chiêu thật.”



“Sao vậy!? Xảy ra chuyện gì!? Anh Bàng, anh bị thương!?” Người khác đâu, còn ai bị thương nữa không!?”



Người nói là Bạch Ngọc Đường. Anh vừa chạy tới đã thấy thảm kịch sau khi bom phát nổ. Anh khẩn trương nhìn bộ dáng chật vật của các đồng nghiệp cùng Bàng Thống toàn thân đẫm máu, tim cũng nhéo đau.



“Là cậu hử tiểu Bạch.” Bàng thống kéo khóe miệng đang cứng ngắc, cười nói, “Cậu tới rồi thì tốt, chỗ này giao cho cậu. Bàng đại ca chờ cậu bắt Vân Thu Trạch về, để tôi giáo huấn tên khốn ấy một trận, đáng chết, dám cài bom cho nổ tôi.”



Nói xong, hai mắt hắn tối sầm. Ngất đi trong lòng Triệu Trinh.