Tổ Trọng Án
Chương 173 : Ngoại truyện – Tất nghiệp điển lễ (1)
Ngày đăng: 21:50 18/04/20
Trời tháng sáu, thời tiết không lạnh không nóng, khắp nơi trong không khí đều là mùi hoa, đây là tiết trời thuộc về thanh xuân, là mùa tốt nghiệp của đại học A.
Khắp nơi trong sân trường đều là đám học sinh mặc áo tốt nghiệp chụp hình, quay phim, còn Triển Chiêu, làm thầy của họ, cũng bị đám học sinh hoát bát hảo động lôi kéo chụp thật nhiều hình.
Sau khi vụ án của Vân Thu Trạch ổn định rồi, Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường vẫn luôn rơi vào trạng thái thanh nhàn. Tổ trọng án không có đại án, trở về quãng thời gian rảnh muốn chết. Triển Chiêu bị Triệu Đức Phương tóm về đại học, trở lại cuộc sống đi học đi dạy bình thường. Hai vị ca ca ba tháng sau, về lại thành phố D. Tình cảm của Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường, cũng ở trong ngày tháng này mà càng lúc càng sâu đậm.
Bọn họ cùng nhau đón sinh nhật Triển Chiêu, cùng các anh đón mấy ngày lễ gồm có Trung Thu cùng Tết. Đông đi xuân tới, lúc đó vừa sang tháng 6 năm 2014, ngày tốt nghiệp tiến sĩ của Triển Chiêu lại tới.
Không sai, sau gần hai năm ở lại tổ Trọng án giúp đỡ, số phận học hành gian nan của Triển Chiêu cuối cùng cũng kết thúc, cậu sẽ phải theo đám học trò của mình tốt nghiệp. Mấy ngày nay, cậu còn là thầy giáo, bị đám học sinh tốt nghiệp lôi kéo chụp hình. Nhưng sau một ngày nữa, tự cậu sẽ phải chụp tấm hình tốt nghiệp của cậu.
Đối với một ngày như vậy, Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường vốn dĩ phải vui vẻ vô cùng. Bởi Triển Chiêu đã quyết định, hơn nữa thuyết phục Triển Huy ủng hộ sự quyết định của cậu. Sau khi tốt nghiệp, cậu quyết định gia nhập phân cục, cùng làm việc với các anh em tổ trọng án. Sau này đại học A ít đi một thầy Triển, mà phân cục tổ Trọng án sẽ nhiều một vị cảnh sát Triển.
Nhưng bởi vì một nguyên nhân nào đó làm người ta hết sức khó xử, cái đêm trước buổi tốt nghiệp của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường lại không ở bên cảnh sát Triển thân ái nhà mình. Không phải anh không muốn, mà là tình thế bắt buộc, không có cơ hội. Vì thế, Bạch Ngọc Đường đang khó chịu chui trong hậu đường khách sạn Hãm Không buồn bực nốc rượu.
Mấy người hỏi tại sao vị anh trai ruột thịt kia không tới bồi anh ta hả? Bạch Ngọc Đường chỉ có thể đáp lại hai chữ, ha ha.
“Tiểu ngũ, chú cứ mượn rượu mổ sầu như vậy không phải cách tốt, dứt khoát để các ca ca đi chung với chú đi, giúp chú thêm can đảm chút, thế nào?” Từ tam ca là một người hậu đạo, thẳng tính, bản chất ngây ngô, ghét nhất thấy anh em mình chịu thiệt. Mắt thấy chú năm đã sớm chuốc say bản thân mà trên mặt còn không hề có chút thả lỏng, Từ tam ca nhìn thấy đau lòng.
“Anh nói, chính là thằng nhóc Triển Chiêu kia sai!” Kể từ sau lần đầu gặp mặt, Tương Bình hình như vẫn không ưng Triển Chiêu, cứ luôn tìm cơ hội ở trước mặt chú Năm, bêu rếu cậu, “Anh xem, tiểu ngũ nhà chúng ta đối xử với nó tốt như vậy, hảo ăn hảo uống hầu hạ, ngày nào cũng hư hàn vấn noãn, hỏi tìm đâu ra bạn trai tốt như thế? Tiểu Ngũ đối với mấy ca ca chúng ta còn chưa có tốt như vậy a. Vậy mà nó thì sao? Lão ngũ chúng ta nhất biểu nhân tài, lại có tiền, dư sức đứng bên cạnh Triển Chiêu nó, có gì làm nó mất thể diện? Tại sao tới giờ còn che dấu?”
“Đúng đúng.” Từ Khánh luôn cảm thấy lão tứ thông minh hơn mình, rất nhiều chuyện há mồm là có thể nói tới trọng điểm.
Hàn Chương gật đầu phụ họa, “Đừng nói chứ, Triển Chiêu này thật là có bản lạnh, khiến nó bị lăn lộn thành như vậy.”
“Hừ! Cảnh sát đều không phải người tốt!” Tương tứ gia vẫn khó chịu nói tiếp.
“Lão tứ.” Cảnh sát Hàn lạnh lùng trợn mắt nhìn Tương Bình, “Chú mắng cả anh lẫn chú năm.”
“Chính là mắng mấy người.” Tương Bình cũng trợn mắt về một cái, “Cảnh sát các người đúng là quá nhiều quy củ! Tôi nói, cái gì cha mẹ, anh hai, người tôi thích nhất định phải đối xử với tôi tốt nhất, người khác đều là mây trôi! Nếu không, lập tức chia tay!”
“Tương Bình, chú nói lý chút được không, bây giờ là tiểu ngũ chúng ta không bỏ được người ta.” Hàn Chương bất đắc dĩ đỡ trán, “Hài tử nhà mình cũng vậy rồi, chú còn giận Triển Chiêu cái gì. Chú đúng là, thiển cận.”
“Ê! Hàn lão nhị, anh muốn đánh nhau hả?”
Hàn Chương liếc mắt nhìn quả đấm đưa tới dưới mũi mình của Tương Bình, bĩu môi nói, “Chú đánh không lại anh, bỏ đi.”
“Ai bảo tôi oánh không lại anh!”
“Được rồi!” Lô Phương không nhịn được, quát, “Khó lắm tiểu ngũ mới yên lại, mấy đứa lại cãi vã à! Còn không mau bò đi ngủ cho anh! Mai dậy sớm, không cho phép tới trễ! Đây chính là ngày trọng đại của tiểu ngũ!”
Ngày trọng đại của tiểu ngũ? Mấy vị còn lại có chút 囧囧, tâm nói, là ngày trọng đại của bà nhà tiểu Ngũ đấy chứ? Mặc dù hai đứa lúc này đã không còn phân biệt gì với nhau cơ mà, lời này của anh đúng là có nghĩa khác nha.