Tổ Trọng Án
Chương 174 : Ngoại truyện – Tất nghiệp điển lễ (2)
Ngày đăng: 21:50 18/04/20
Mấy ngày nay Triển Chiêu vô cùng bận rộn, vốn dĩ đã có rất nhiều chuyện phải làm trước lúc tốt nghiệp rồi, hơn nữa, lần này tốt nghiệp còn phải giao ban với giảng viên, công việc cũng phải sắp xếp. Huống chi, hai năm giúp đỡ tổ Trọng án giúp danh tiếng thầy Triển ở đại học A vang xa, cả fanclub cũng có. Rất nhiều bạn học biết thầy Triển tìm được công việc mới, muốn rời khỏi đại học, cũng quyến luyến không thôi, hết sức đau buồn. Mấy ngày nay, Triển Chiêu đã tiếp đãi không dưới mười bạn sinh viên tới chia tay với cậu kiêm tỏ tình, không sai, là tỏ tình.
Đối mặt với những nữ sinh nhỏ hơn cậu vài tuổi, Triển Chiêu cảm thấp áp lực trên vai cũng nặng không kém lúc suy nghĩ vụ án. Lúc cậu dùng hết chiêu trò của mình, đưa đi người thứ mười sau, liền kiên quyết nói dọn ra khỏi ký túc xá. Cứ thế, đám học sinh muốn tỏ tình đã mất đi một nơi để chặn đường Triển Chiêu.
Cha mẹ Triển Chiêu từ hồi còn trẻ cũng rất bận rộn, loại cuộc sống phiêu bạt khắp nơi để họ rất ít khi về nhà. Vốn dĩ Triển gia có một tòa nhà không lớn không nhỏ ở thành phố D, lúc nhỏ Triển Chiêu từng ở với anh trai chừng ba bốn năm. Nhưng sau đó, Triển Huy nhập quân, Triển Chiêu đi học, ngôi nhà đó hoàn toàn không ai ở. Sau khi biết Triển Chiêu tốt nghiệp rồi sẽ tới thành phố D làm việc, một tháng trước Triển Huy đã dọn dẹp lại nhà, cho Triển Chiêu về nhà ở.
Đối với chuyện này, dĩ nhiên Bạch Ngọc Đường sẽ khó chịu, theo chủ ý của anh, sau khi Triển Chiêu dọn ra khỏi ký túc xá đáng lẽ nên dọn tới ở với anh, hai người từ đó bắt đầu sống cuộc sống hai người. Nhưng dĩ nhiên, người đồng ý với ý nghĩ này chỉ có anh, thậm chỉ cả Triển Chiêu cũng ủng hộ quyết định của anh hai Triển Huy. Cho nên, Bạch Ngọc Đường cảm thấy hết sức buồn bực, lại có hơi oan ức. Dưới sự quạt gió thổi lửa của Tương lão tứ, anh thậm chí còn bắt đầu nghĩ, có phải Triển Chiêu không thương mình đủ, hoặc Triển Chiêu không ở chung với mình không.
Triển Chiêu sẽ làm gì? Mặc dù trước khi xác định quan hệ cậu có hơi chậm lụt, nhưng đối với Bạch Ngọc Đường, cậu xem như là hiểu như lòng bàn tay. Thấy biểu tình buồn bực cùng dáng vẻ muốn nói lại thôi của đối phương, Triển Chiêu lập tức hiểu được, anh chàng này lại bắt đầu nghĩ quẩn. Triển Chiêu cũng không vòng vò, trực tiếp dùng câu đầu tiên giải quyết Bạch Ngọc Đường, ‘Cha mẹ sẽ về đây tham gia lễ tốt nghiệp của em, anh muốn để họ biệt, em có nhà mình lại không ở, đi ở nhà anh?’
Lúc này, Bạch Ngọc Đường mới nhận ra, có một vấn đề còn khó giải quyết hơn đại ca Triển Huy đang nằm trước mặt mình, đó chính là, gặp gia trưởng của Triển Chiêu. Nhưng rất nhanh sau đó, anh liền phát hiện, chuyện làm anh khó chịu hơn gặp gia trưởng, chính là càng gần ngày tốt nghiệp, tâm trạng Triển Chiêu lại càng thêm lo lắng. Bạch Ngọc Đường không nghĩ ra lý do, trực tiếp hỏi Triển Chiêu, Triển Chiêu luôn tránh né, nói qua loa cho xong. Sau đó, vẫn là Bạch Cẩm Đường nhắc nhở em trai mình.
“Cha mẹ anh em Triển gia là loại người rất nghiêm túc, cổ hủ, họ hẳn là khó có thể tiếp nhận chuyện đồng tính luyến ái, huống chi, Triển Chiêu lại là đứa ưu tú như vậy.” Bạch Cẩm Đường rất thông cảm cho em trai mình, “Tiểu Bạch, nếu anh là chú, chắc chắn sẽ không tới lễ tốt nghiệp của Triển Chiêu đâu.”
“Tại sao?” Bạch Ngọc Đường rất bực mình, cho dù không công khai quan hệ của cả hai cũng được, nhưng thời điểm quan trọng như thế với Triển Chiêu, tại sao anh lại không thể xuất hiện?
“Hai đứa lúc này yêu đương nồng nàn, nếu chú xuất hiện, chú cảm thấy người ta sẽ không nhìn ra chuyện kỳ quái giữa cả hai à? Nếu thật vậy, lỡ lộ rồi sẽ xảy ra hậu quả gì, tiểu Bạch, chú không muốn để Triển Chiêu sau này nhớ lại lễ tốt nghiệp, sẽ chỉ toàn là loạn lạc chứ?” Bạch Cẩm Đường thâm ý nhìn em trai mình, “Nếu chú thích Triển Chiêu, thì không nên để Triển Chiêu khổ sở.”
“Em cũng nhớ anh.”
Một giọng nói từ sau lưng Bạch Ngọc Đường truyền tới, anh cả kinh đột ngột quay đầu lại, anh nhìn thấy, Triển Chiêu đứng sau lưng mình.
“Em —-“ Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn Triển Chiêu đột ngột xuất hiện như u linh, gần như không thể nào nói nên lời.
Triển Chiêu bước từng bước tới trước mặt Bạch Ngọc Đường. Chờ cậu tới gần, Bạch Ngọc Đường có thể thấy rõ, khuôn mặt hồng của Triển Chiêu, đổ một tầng mồ hôi, cùng lồng ngực phập phồng không ngừng.
“Em chạy tới khi nào?” Bạch Ngọc Đường cau mày, lúc này, đã thấy được Triển Chiêu lúc mình nhớ người nhất dĩ nhiên là vui, nhưng vẫn không cách nào hòa tan cảm giác buồn bực trong lòng.
“Trong điện thoại anh cứ kỳ kỳ, em không yên lòng, lại không ngủ được, cho nên…” Triển Chiêu còn chưa nói hết, đã bị Bạch Ngọc Đường kéo vào lòng thật chặt.
“Em cúp điện thoại rồi chạy thẳng tới đây sao? Bây giờ là mấy giờ rồi, em không biết lái xe, nửa đêm gọi taxi chạy tới khu đèn đỏ, em bị ngốc à!?”
Bạch Ngọc Đường cảm thấy mũi mình ê ẩm, Triển Chiêu tên tiểu tử thúi này, thật là đồ ngốc nhất trên đời!
Ôm chặt Triển Chiêu vào trong ngực, vùi đầu vào đầu vai đối phương, nơi đó có mùi hương thật ngọt. Hương hoa tháng sáu rơi xuống giữa đường, dính trên người Triển Chiêu. Bạch Ngọc Đường cảm thấy tâm trạng lơ lửng nhiều ngày của mình trong chớp mắt được lấp đầy, loại cảm giác hành hạ người đến chết đi sống lại, vừa ngọt vừa khổ, mê người lại thương người. Bạch Ngọc Đường cảm thấy, nếu anh có thể bị cậu hành hạ mãi thế này, thì cũng cam chịu.