Tổ Trọng Án

Chương 54 : Vụ án 5 – Bạo liệt nghi vấn (1)

Ngày đăng: 21:47 18/04/20


3 án 5 đã bắt đầu !!!!!!



“Bao đại ca, sao tôi không thấy Bạch Ngọc Đường đâu cả?”



Bao Chửng nhíu mày, phát hiện ánh mắt tò mò của Triển Chiêu, bất đắc dĩ thở dài, “Vì vài chuyện trước đây, trong lòng Tiểu Bạch bị ám ánh tâm lý với chuyện nổ bom, nên tôi cho cậu ta nghỉ phép, bây giờ chắc cậu ấy đang ở nhà đây. Bất quá, tôi nghe nói cậu ấy luôn mất ngủ, bây giờ chắc cũng không ngủ.”



Phần nhật ký này được Triển Chiêu viết xong trên máy bay, viết nhật ký xong cậu cũng tắt máy, nghiêng người lên ghế máy bay, nhanh chóng ngủ thiếp đi mất.



Là một người thường hay ngủ sớm, khoảng thời gian gần đây Triển Chiêu quả thật quá vất vả. Phá án suốt ngày đêm, phá án xong lại dùng hết thời gian để chỉnh sửa lại tình huống vụ án, gặp mặt cha mẹ hung thủ, cuối cùng còn ngồi máy bay hết cả đêm.



Lúc lên máy bay, cậu cảm thấy cảm xúc của mình vẫn cứ luẩn quẩn chuyện vụ án, vì vậy thuận theo tâm tình bắt đầu viết ra.



Bây giờ, toàn bộ công việc đều kết thúc, cơn buồn ngủ lập tức xộc vào đại não của Triển Chiêu. Người chuyên ngủ sớm như Triển chiêu đã rơi vào mộng đẹp, trong mơ, không còn xuất hiện khuôn mặt của Tiền Minh, kẻ đã từng đâm cậu một dao, chịu án tử hình, mà ngược lại, xuất hiện thật nhiều hình ảnh xinh đẹp.



Bên cạnh trời chiều ngã về Tây, trên bãi biển thành phố H, có một thanh niên buồn cười mặc áo khoác đi bơi. Bạch Ngọc Đường một thân quần áo màu đen, bị nước biển làm ướt dính chặt lên thân thể, lộ ra vóc người đầy đủ. Triển Chiêu trong cơn mơ nhẹ giương khóe miệng, ngồi trên ghế xoay người, rơi vào giấc ngủ sâu. Chỉ một hai giờ nữa cậu sẽ trở về thành phố D, thời gian để cậu ngủ yên đã không còn nhiều nữa.



Lúc xuống máy bay, đã là rạng sáng ở thành phố D, điện thoại trên tay Triển Chiêu báo hiệu 4 giờ. Trời tháng hai vẫn còn rất lạnh, từ thành phố H ấm áp như mùa xuân trở về thành phố D lạnh lẽo, Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy thích ứng không kịp. Để gió lạnh tạt vào mặt, Triển Chiêu gọi Taxi, chạy thẳng tới cục thành phố.



Không phải cậu không muốn về ký túc xá ngủ tiếp, mà thật sự là do thời gian cấp bách, tối hôm qua trước lúc lên máy bay, Bao Chửng còn cố ý gọi điện nói cho cậu biết, thành phố D đã xảy ra vụ nổ bom thứ ba. Triển Chiêu tin rằng, giờ này toàn bộ thành viên tổ trọng án đều nhất định trú ở cục cảnh sát chờ lệnh, chẳng có ai nằm nhà ngủ đâu.



Khi cậu bước vào phòng làm việc của Tổ trọng án, quả nhiên gặp được hầu hết tổ viên, Bao Chửng, Công Tôn Sách, Bàng Thống, Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ nhưng, lại chẳng thấy Bạch Ngọc Đường. Lòng Triển Chiêu có chút nhớ, bởi lẽ vụ án này vốn rất đặc biệt, cậu biết Bạch Ngọc Đường nhạy cảm với nổ bom như thế nào. Mà lúc này, toàn bộ tổ viên đều ở đây, thế mà Bạch Ngọc Đường lại không có, Triển Chiêu lập tức nhăn mày.




Bao Chửng bắt được biểu lộ của Triển Chiêu, tự nhiên cười, “Nếu cậu quan tâm cậu ấy như thế thì dứt khoát đến xem một chút đi, tôi chắc chắn nếu cậu ta thấy cậu thế này cũng sẽ rất vui, tâm trạng tốt, không biết chừng sẽ chữa được bệnh đấy.”



“Đến xem anh ấy, bây giờ?” Triển Chiêu nhìn đồng hồ đeo tay của mình, lúc này hiện lên số 5 AM.



“Yên tâm, bảo đảm cậu ta tỉnh.” Ánh mắt Bao Chửng đầy ý khích lệ.



Triển Chiêu trợn mắt nhìn, sau đó cau mày suy nghĩ, cuối cùng như hạ quyết tâm, gật đầu, “Được, vậy tôi đi trước, Bao đại ca, có tình hướng mới nhất định cho tôi biết nha!”



“Được, cậu cứ đi đi.” Bao Chửng đưa mắt nhìn Triển Chiêu vội vã rời phòng làm việc, nụ cười trên môi cũng dần tĩnh lặng.



Lúc này, Công Tôn Sách nãy giờ ở bên không nói gì, im lặng nhìn tài liệu lại đột ngột đứng lên. Anh bước tới phòng nước rót cho mình ly sữa, rồi lại pha một ly cà phê cho Bao Chửng, mang hai ly đến bên cạnh Bao Chửng.



“Tới đây, nghỉ ngơi một chút.” Công Tôn Sách bưng ly cà phê đến.



“Cám ơn.” Bao Chửng quay đầu lại nhìn anh mỉm cười, suy nghĩ một hồi lại nói với Công Tôn Sách, “Cậu thấy, vấn đề của tiểu Bạch có giải quyết được không?”



Công Tôn Sách nhẹ thở dài, uống một hớp sữa, để xuống cái ly. Công Tôn Sách không trả lời, Bao Chửng cũng không nói về chuyện này nữa, nhưng hắn biết, vì sao Công Tôn Sách lại thở dài.



Tâm bệnh còn cần tâm thuốc, so với bệnh tật trên người, bệnh tâm lý khó trị hơn nhiều lắm. Bao Chửng nghĩ, Triển Chiêu là một người chuyên nghiệp, nhất định sẽ rõ chuyện này hơn hắn. Chỉ mong cậu ấy thật sự có thể giúp Bạch Ngọc Đường.