Tổ Trọng Án
Chương 55 : Vụ án 5 – Bạo liệt nghi vấn (2)
Ngày đăng: 21:47 18/04/20
Bình thường khi Triển Chiêu nghiêm túc đều vô cùng có sức thuyết phục, Bạch Ngọc Đường nhìn bộ dáng chuyên nghiệp trăm phần trăm kia của Triển Chiêu, khóe miệng không nhịn được cũng nhẹ giương. Anh gật đầu, cười nói, “Sáng sớm, đã thấy em đứng trước cửa nhà mình, là tôi biết mình không chạy thoát khỏi lòng bàn tay em rồi. Nếu tôi đã cho em vào nhà, cũng đồng nghĩa với việc cởi mở với em. Em vì tôi mà đêm hôm đường xa chạy tới, tôi làm sao có thể phụ lòng em đây, hở tiến sĩ Triển?”
Lúc Triển Chiêu ngồi Taxi đến cổng nhà Bạch Ngọc Đường, đồng hồ đã chỉ năm giờ 30 phút sáng. Triển Chiêu nhấn chuông, đợi chừng vài giây, cửa mở, Bạch Ngọc Đường một đầu bù xù, hai con mắt đầy vết thâm đen xuất hiện trước mặt cậu. Lúc thấy Triển Chiêu, trên mặt Bạch Ngọc Đường rõ ràng là biểu lộ kinh ngạc, nhưng sau đó lại nhanh chóng cười. Dĩ nhiên, có thể gặp Triển Chiêu lúc này là chuyện Bạch Ngọc Đường không hề nghĩ tới, mà sau khi thấy cậu, tâm trạng cũng khá hơn rất nhiều.
“Cậu không phải đang ở thành phố H sao? Tối qua bay về?” Bạch Ngọc Đường mỉm cười để Triển Chiêu vào trong.
Triển Chiêu bước vào phòng khách trong biệt thự Bạch gia, ánh mắt quét qua phía tủ tivi cùng tủ rượu đã được sắp xếp lại, sau đó nhìn Bạch Ngọc Đường trả lời, “Vì tôi cứ mãi suy nghĩ về vụ án xảy ra ở thành phố D, nên không kịp đợi chuyến bay ngày thứ hai mà bay suốt đêm về.”
“Ngủ trên máy bay chắc không ngon?” Bạch Ngọc Đường haha cười thay Triển Chiêu rót một ly nước, chỉ ghế salon, để cậu ngồi xuống.
Triển Chiêu nhận nước, uống một ngụm, cùng Bạch Ngọc Đường ngồi lên ghế salon làm từ da thật, đắt tiền muốn chết. Lại đó lại quan sát trạng thái loạn xạ của Bạch Ngọc Đường, ánh mắt liếc qua áo ngủ màu trắng của đối phương một cái, khóe miệng hơi câu, “Cũng may, đã ngủ hai tiếng trên máy bay rồi.”
Bạch Ngọc Đường xoa xoa vầng trán, thở dài nhẹ nhõm, dựa lưng thật sâu vào ghế salon, ánh mắt híp nửa nhìn Triển Chiêu nói, “Tôi thật hâm mộ cậu, tôi bây giờ muốn thoải mái ngủ 2 tiếng cũng chẳng dễ dàng gì.”
Mặc dù Triển Chiêu đã đoán trước được trạng thái của Bạch Ngọc Đường, nhưng chính tai nghe được, vẫn làm Triển Chiêu cảm thấy chút nặng lòng. Cậu ân cần nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Bạch Ngọc Đường, lo lắng hỏi, “Lúc ở thành phố H tình trạng anh vốn đã tốt hơn rồi, sao giờ lại tăng thêm?”
Bạch Ngọc Đường cười khổ, xoa mái tóc, nhẹ liếc Triển Chiêu một cái, “Còn không phải do vụ nổ bom chết tiệt kia sao. Bây giờ không muốn nhìn tới mấy thứ đó là chuyện bất khả thi mà, toàn bộ đường lớn, hẻm nhỏ trên thành phố D, cho đến toàn bộ đài truyền hình ở đây đều phát cùng một tin về chuyện bom nổ, báo chí, tạp chí, đầu đường cuối hẻm, tôi có núp trong nhà cũng trốn không thoát đâu.”
Bạch Ngọc Đường nhét thuốc vào trong túi, làm mặt nghiêm túc nhìn Triển Chiêu, “Tôi đi với cậu.”
Triển Chiêu nhăn nhó nhìn Bạch Ngọc Đường mấy lần, tỏ ý phản đối, “Bao đại ca bảo anh ấy cho anh nghỉ rồi, bây giờ ra hiện trường nổ bom không tốt cho việc điều trị của anh, lại nói, anh đã mấy ngày không ngủ rồi? Trạng thái hiên giờ cũng bất tiện đi.”
Bạch Ngọc Đường bĩu môi, vô tình đáp, “Chẳng liên quan, ngủ cũng ngủ mấy tiếng rồi. Nếu đã quyết định đối mặt, thì không thể trốn tránh nữa. Cậu yên tâm, tôi là đang dĩ độc trị độc, không thành vấn đề.”
“Nè!” Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường nhất quyết bước ra khỏi cửa, có chút lo lắng đuổi theo, “Anh, cái anh này sao lại vô lý thế? Dĩ độc trị độc cái mốc, căn bản là không có khoa học mà! Anh muốn làm mình trở nên nghiêm trọng hơn có đúng không!?”
Bạch Ngọc Đường cười, nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu, tiếp tục dùng loại âm thanh làm Triển Chiêu cắn răng, thong thả nói, “Nghiêm trọng thì có vị thần y cậu ở đây mà? Tôi sợ cái gì?”
“Bạch Ngọc Đường!” Triển Chiêu trợn tròn mắt.
“Rồi rồi, đùa với cậu thôi mà, nghiêm túc chi vậy!” Bạch Ngọc Đường cười nói, “Đi thôi, đi thôi, ở chỗ tôi không tiện kêu xe. Nếu tôi không đưa cậu đi, có tin đi hết ba tiếng cậu còn chưa tới được hiện trường không đấy.”
“Hừ, tình trạng này mà còn dám lái xe, anh không ngủ trên đường đi đấy chứ? Anh dám lái, tôi còn không dám ngồi.” Triển Chiêu nhìn chăm chăm vào gò má đang cười của Bạch Ngọc Đường, miệng không nhịn được làu bàu.
Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng Bạch Ngọc Đường lại nghe rất rõ lời oán trách của Triển Chiêu. Anh không đáp lại, nhưng anh biết Triển Chiêu không biết lái xe, cho nên, trừ việc mạo hiểm tính mạng ngồi lên xe của Bạch Ngọc Đường anh, cậu ta còn lựa chọn khác chắc?