Tổ Trọng Án
Chương 56 : Vụ án 5 – Bạo liệt nghi vấn (3)
Ngày đăng: 21:47 18/04/20
Lúc Triển Chiêu đang thầm làu bàu, vị tiên nữ tỉ tỉ đã đến bên cạnh bọn họ, trên mặt cô không cười, nhưng lúc mở miệng nói chuyện, giọng nói cũng rất dịu dàng.
“Bạch Ngọc Đường, đã lâu không gặp.”
Quả nhiên là quen biết mà, Triển Chiêu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.
“Đã, đã lâu không gặp.”
Rõ ràng vừa nãy còn chăm chăm nhìn người ta, bây giờ tự nhiên lại nói lắp, có vấn đề.
Trong vòng một tuần, thành phố D xảy ra những 4 vụ nổ, lần này không giống ba lần trước, không may, xảy ra thương vong. Vụ nổ xảy ra trước lối vào tàu điện ngầm, thời gian lúc 6 giờ. Hôm này là ngày làm việc, lúc sáu giờ, nơi tầu điện người đông như dệt cửi, vì thế tuy uy lực của trái bom lần này không khác ba lần trước, nhưng lại tạo nên tổn thất quá to. Một nam trung niên bị nổ chết tại chỗ, ba người khác bị thương nặng, trong đó có hai người bị thương nghiêm trọng, thương nhẹ càng nhiều hơn mười mấy người. Chưa kể tới việc nổ mạnh tạo nên khủng hoảng, khiến dòng người hỗn loạn, dẫm đạp nhau, dưới tình huống cấp bách, người người xô đẩy nhau để chạy trốn, tạo thành thiệt hại thứ hai. Vụ án ác liệt lần này đã gây ảnh hưởng vô cùng xấu, đám mây chết chóc trong phút chốc như bao phủ khắp bầu trời thành phố D, từ lúc tổ Trọng án được thành lập đến nay, đây là lần đầu tiên họ phải đối mặt với một sự kiện nguy hiểm như vậy, trên vai mỗi người đều cảm nhận được áp lực vô cùng lớn.
Lúc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy tới hiện trường vụ nổ, cục diện đã nhanh chóng được khống chế, người bị thương thì đưa qua bệnh viện chữa trị, thi thể thì đưa về khoa giám chứng tiến hành nghiệm thi, công việc thu thập chứng cứ cũng đang được khẩn trương tiến hành. Quả bom gây ra thiệt hại to lớn, cũng sẽ lưu lại phần lớn ở hiện trường, trước khi tiến hành điều tra, không ai biết được bên trong đống phế tích bừa bãi này có tồn tại đầu mối có giá trị cho họ hay không. Cũng không tiện phong tỏa nơi công cộng trong thời gian dài, công việc của họ giống hệt như đánh trận, cần nghiêm túc, chăm chỉ, cẩn thận, thận trọng, mà cũng phải nhanh chóng!
Triển Chiêu nhìn thấy Bao Chửng với Công Tôn Sách đang bận rộn, cũng không tiến lên. Cậu đứng ở một nơi cách xa trung tâm vụ nổ một chút, nheo mắt, im lặng quan sát hiện trường. Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh cậu, không biết có phải vì nhớ lại chuyện cũ hay không, mà anh cũng không đến gần trung tâm vụ nổ, chỉ đứng bên người Triển Chiêu, nghiêm mặt nhìn những mảnh đất sau vụ nổ, mặt tái nhợt, thần tình lạnh lẽo.
Ánh mắt của Triển Chiêu từ tốn lướt qua hiện trường, miệng cũng đang lầm bầm nói, “Vụ nổ đầu tiên xảy ra tuần trước, thời gian nổ là 7 giờ 30 phút đêm, địa điểm là cửa chính một tòa nhà văn phòng. Vì thời gian đó bên trong văn phòng không còn ai ngoài nhân viên tăng ca, cho nên ảnh hưởng không lớn, cũng không có người bị thương.
Vụ nổ thứ hai cách vụ thứ nhất ba ngày, thời gian phát nổ là đêm khuya, nổ ngay phía sau một khách sạn cao cấp, cũng nhờ hiện trường không có ai nên chỉ khiến tòa nhà bị lủng một lỗ, chứ không làm người bị thương.
Lần thứ ba là hôm qua, thời gian vào lúc rạng sáng, địa điểm phát nổ là dưới khán đài đặt bên ngoài sân vận động thành phố, thời gian đó bên ngoài sân vận động vốn dĩ không người, nên đây vẫn là một vụ nổ bom không có thương vong.
Mà lần này, 6 giờ, đúng ngày làm việc, lại trúng ngay lối vào tàu điện ngầm giờ cao điểm, vừa chết vừa bị thương.”
Rõ ràng vừa nãy còn chăm chăm nhìn người ta, bây giờ tự nhiên lại nói lắp, có vấn đề.
“Làm gì đổi thái độ lạnh nhạt như vậy?” Nhìn qua cũng thấy tiên nữ tỷ tỷ tỏ ý bất mãn, cô nhìn chăm chăm vào ánh mắt trốn tránh của Bạch Ngọc Đường, khóe miệng câu lên một nụ cười lạnh như băng, “Hay cậu vẫn không muốn gặp tôi?”
“Không phải!” Khuôn mặt Bạch Ngọc Đường hiện ra biểu tình lo lắng, anh ngẩng đầu lên, bất an nhìn cô gái đứng đối diện, vội vàng nói, “Tôi, chẳng qua tôi nghĩ cô nhất định không muốn gặp tôi!”
Tiên nữ tỷ tỷ lại cười, lần này, nụ cười có thêm một tia ấm áp. Cô quan sát vẻ mặt lo lắng của Bạch Ngọc Đường, nhẹ thở dài, “Sao có thể, tôi cũng không phải tiểu cô nương như Nguyệt Hoa. Chuyện của Điềm Huệ tới giờ tôi đều không trách cậu, là cậu không bỏ được, đừng cầm trách nhiệm đẩy qua người tôi có được không.”
“Tô Hồng, cô —-“ Tròng mắt của Bạch Ngọc Đường hơi phiếm đỏ, đôi môi cũng run lên.
Triển Chiêu ngây ngốc nhìn chăm chăm vào gò má Bạch Ngọc Đường, cậu tới tận bây giờ vẫn chưa từng thấy được dáng vẻ Bạch Ngọc Đường khóc, mà hiện tại cậu lại cảm thấy, rất sớm sẽ thấy được thôi.
“Cậu chính là Triển Chiêu?”
Hê? Hình như tiên nữ tỷ tỷ đang gọi mình, Triển Chiêu ngẩn ra, vội vàng nhìn đối phương.
Tô Hồng dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn tiểu tiến sĩ đang đờ đẫn, miệng nở ra một nụ cười dịu dàng, “Chào cậu tiến sĩ Triển, là đội trưởng Bao kêu tôi đến đây, Bạch Ngọc Đường không khỏe, nên hôm nay tôi phụ trách đi cùng cậu đến hiện trường.”
“Chị?” Triển Chiêu sửng sốt, có chút lo lắng nhìn vào mắt Bạch Ngọc Đường, lại thấy được trong mắt đối phương cũng là ngạc nhiên giống cậu.
“A, quên tự giới thiệu.” Tiên nữ tỷ tỷ lại cười một tiếng, “Tôi tên là Tô Hông, thành viên mới vừa gia nhập Tổ trọng án.”