Tổ Trọng Án

Chương 66 : Vụ án 5 – Bạo liệt nghi vấn (13)

Ngày đăng: 21:48 18/04/20


Bạch Ngọc Đường đứng cảnh cậu vội vã hạ giọng kêu, “Triển Chiêu!”



Triển Chiêu giống như không nghe thấy, bước thêm một bước.



“Triển Chiêu, cậu điên rồi! Không được lại gần bom!”



Thành phố D phát triển biến chuyển từng ngày, trong 20 năm, chợ trung tâm từ một khu mở rộng đến bốn khu. Nhà cao tầng từng căn lại từng căn được dựng lên, nhà hàng khách sạn xa hoa cất nhau san sát, dựng cầu, đường ray, đường tám làn xe thông suốt toàn thành phố. Giao thông tiện lợi kéo gần hơn khoáng cách của mọi người, nhưng cuộc sống đô thị phồn hoa lại làm quan hệ giữa người với người thêm xa cách.



Người tới một tuổi nhất định sẽ sinh ra tâm tình hoài cựu, xã hội cạnh tranh gay gắt sẽ mang lại áp lực cực lớn với cuộc sống kẻ trung niên. Nhưng sẽ luôn có một số khoảnh khắc đặc biệt, một vài người đặc biệt, khiến họ nhớ lại những năm tháng tươi trẻ của bản thân. Kia những khuôn mặt non nớt trẻ trung trong ký ức, là bạn bè của họ, càng chính là bọn họ. Cho nên, có nhiều sẽ hăng hái khi gặp bạn bè, đặc biệt là những ai đã trở thành “người thành công”, đều sẽ không bỏ qua cơ hội gặp mặt bạn bè cũ.



Tối hôm đó, tại sảnh đa chức năng của cao ốc Phi Đằng, một nhóm nam nam nữ nữ tuổi trung niên đang tập trung tại chỗ, ăn mừng ngày kỷ niệm tròn 25 năm họ quen biết nhau. Hai mươi lăm năm trước, bọn họ từ 4 phương 8 hướng của tổ quốc tụ tập đến thành phố D, không hẹn mà cùng chọn học viện kỹ thuật, lại có duyên gặp gỡ ở khoa Hóa ban 902. Hôm nay, họ đều đã thành người đứng tuổi, dường như tất cả mọi người đều trở thành tinh anh trong lĩnh vực hóa học này. Mà một số ít bạn học không theo ban này, đều đạt được thành tựu to lớn ở những lĩnh vực khác.



Trong số đó, làm người ta hâm mộ nhất phải là trưởng lớp Lâm Thanh Thư. Năm đó, anh là một trong số ít nghiên cứu sinh lấy được học bổng ở Mĩ, hơn nữa sau khi tốt nghiệp lại có thể làm việc trong doanh nghiệp nổi tiếng của Mĩ, hiện nay, anh đang sống ở Canada, có một khu biệt thự lớn, người vợ trẻ trung cùng ba đứa con làm người ta hâm mộ, có thể nói sự nghiệp lẫn gia đình đều vô cùng tốt đẹp. Lâm Thanh Thư là một người cực bận rộn, lần này nếu như không phải hiếm khi anh được về nước, đám bạn học bình thường bận bịu này cũng không có cơ hội tụ tập chung. Bọn họ chọn nơi tụ tập ở cao ốc Phi Đằng cao cấp nhất thành phố D, mặc dù trước đó không lâu, nơi này từng xảy ra chuyện đánh bom, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ khi bạn bè tụ họp. Bất quá, sau khi phần lớn người đã tới đủ, người tổ chức sự kiện lần này – Mạnh Gia Hoa lại phát hiện ra một chuyện vô cùng kỳ lạ, khung cảnh dường như thiếu rất nhiều người. Vốn nghe nói Lâm Thanh Thư về nước, rất nhiều bạn học cũ năm đó đều đáp ứng nhất định sẽ tới đúng giờ. Nhưng hiện tại thời gian từ lúc họp mặt bắt đầu đã quá một tiếng, vẫn còn hơn phân nửa chưa xuất hiện. Hơn nữa, trong số những người đi trễ, phần lớn đều là người sống ở thành phố D.



Mạnh Gia Hoa rất không vui gọi điện cho những người đó, kết quả phát hiện tín hiệu nơi này cực kỳ yếu, điện thoại không gọi được. Ngay lúc này, cửa chính xuất hiện một người mặc áo vét cài nút đôi, sau lưng đeo một balo to lớn, điềm nhiên bước về phía mọi người.



Bởi vì hắn đến quá muộn, nên ánh mắt mọi người tự nhiên cũng tập trung lên người của hắn. Đã quá lâu rồi, 20 năm đủ để thay đổi diện mạo một người, vì vậy, tất cả đều không nhận được chính xác người đàn ông này rốt cuộc là ai.



Nhưng, có thể đến được nơi này vào hôm nay, hẳn là bạn học rồi. Bởi thế, cơ hồ mọi người đều nhìn về phía hắn nhoẻn miệng cười.




Cái chết giống như tấm lưới lớn, bao phủ từng góc nhỏ bên trong gian phòng. Căng thẳng dồn nén khiến Triển Chiêu cảm thấy khó thở, không hít vào cũng có thể cảm thấy trong miệng tràn đầy khói bụi sau vụ bổ làm người ta phát nghẹn. Có lẽ Ngô Dân Sơn là người duy nhất có thể thong thả ở đây, Triển Chiêu chú ý trên mặt người trung niên này luôn treo một nụ cười quái lạ. Đó là nụ cười đắc ý, một loại kiêu ngạo có thể nắm được tất cả trong tay. Triển Chiêu híp mắt chăm chú nhìn Ngô Dân Sơn, cậu cảm thấy, cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm tình của Ngô Dân Sơn vào giờ phút này.



Ta đang diễn vai Đấng cứu thế, ta có thể khống chế sự sống chết của những con kiến nhỏ nhoi các ngươi. Những kẻ chà đạp trên đầu ta, lúc các người đang đắc ý mỉm cười, có nghĩ tới một ngày nào đó sẽ bị người như ta dẫm đạp dưới chân không? Các ngươi xem thường ta, ta liền bắt các ngươi tan xương nát thịt, ta muốn cho toàn thế giới biết, ta không phải con kiến khiêm nhường, mà là người thành công, ta so với các ngươi còn ưu tú hơn nữa, là bất khả chiến bại!



Đột nhiên, ánh mắt híp lại của Triển Chiêu bỗng chốc mở to, cậu nhẹ nhàng bước một bước về phía trước.



Bạch Ngọc Đường đứng cảnh cậu vội vã hạ giọng kêu, “Triển Chiêu!”



Triển Chiêu giống như không nghe thấy, bước thêm một bước.



“Triển Chiêu, cậu điên rồi! Không được lại gần bom!”



Triển Chiêu không quay đầu lại, mà đột ngột nâng một tay, ý bảo Bạch Ngọc Đường không cần nói.



Bạch Ngọc Đường lòng đã vội muốn chết, anh không biết làm sao nhìn Bao Chửng đứng cạnh bên. Bao Chửng cau mày, sắc mặt nghiêm túc nhìn chăm chăm vào lưng của Triển Chiêu, thấp giọng nói: “Không cần tiến gần hơn, ở đây nói chuyện hắn vẫn nghe được.”



Triển Chiêu lại bước thêm hai bước mới đứng lại, cậu bình tĩnh nhìn Ngô Dân Sơn, nói, “Thầy Ngô, anh rốt cuộc muốn cái gì?