Tổ Trọng Án
Chương 67 : Vụ án 5 – Bạo liệt nghi vấn (14)
Ngày đăng: 21:48 18/04/20
Ngô Dân Sơn rất bình tĩnh nhìn Triển Chiêu, không trả lời hỏi ngược lại, “Mày tên gì?”
“Triển Chiêu.”
“Mày là cảnh sát. Sao không có súng?”
“Không, tôi không phải cảnh sát.” Triển Chiêu nhìn thẳng vào ánh mắt Ngô Dân Sơn, bình tĩnh trả lời, “Tôi chẳng qua chỉ là chuyên gia tâm lý trợ giúp Tổ trọng án, anh có thể gọi thẳng tên tôi.”
“Chuyên gia tâm lý.” Trên mặt Ngô Dân Sơn thoáng qua biểu hiện kỳ lạ, hắn nhìn chăm chăm khuôn mặt trẻ trung trắng nõn của Triển Chiêu, khóe miệng nhẹ câu, “Tụi nó mang mày tới cho mày đàm phán với tao sao?”
“Cũng có thể nói vậy.” Triển Chiêu gật đầu, khẽ liếc về hộp giữ nhiệt nguy hiểm kia, sau đó lại nhìn chăm chú vào mắt Ngô Dân Sơn,
“Thầy Ngô, tôi tới để nghe anh nói chuyện. Anh bỏ nhiều công sức như vậy, lập kế hoạch lâu như thế mới làm được tới đây, tôi rất muốn biết, rốt cuộc anh muốn có cái gì? Tôi nghĩ những người trong phòng hiện tại đều không muốn tình hình chuyển biến xấu. Chỉ cần yêu cầu của anh hợp lý, cảnh sát nhất định sẽ cân nhắc đáp ứng anh.”
Lời Triển Chiêu dường như khiến Ngô Dân Sơn lọt vào suy tư ngắn ngủi, tiếp đó, trên mặt hắn lộ ra nụ cười có vẻ khoa trương.
“Tao muốn những phóng viên ngoài đó cũng tới phỏng vấn.”
Lời Ngô Dân Sơn còn chưa dứt, trên mặt Bạch Ngọc Đường đã tỏ vẻ khẩn trương. Anh nhớ lại hồ sơ viết của Triển Chiêu, từ hôm qua, Triển Chiêu đã từng nhắc tới, tên khốn này có dục vọng khoa trương biểu diễn, giờ phút này hắn yêu cầu muốn gặp phóng viên, tiếp nhận phỏng vấn, căn nguyên đều là từ dục vọng này mà sinh ra. Thỏa mãn yêu cầu này của hắn, có phải là một bước đột phá để giải quyết khủng hoảng hiện tại hay không đây?
Lời của Ngô Dân Sơn hiển nhiên không làm Triển Chiêu bất ngờ, cậu thậm chí còn cùng dùng mắt hội ý với Bao Chửng, liền đáp ứng yêu cầu của Ngô Dân Sơn, “Có thể, tôi có thể đảm bảo anh được phỏng vấn như ý muốn. Nhưng chúng tôi không thể cho phép phóng viên bước vào gian phòng này trong tình trạng bị đe dọa tính mạng. Thầy Ngô, anh có thể bỏ tay ra trước, để chuyên gia phá bom làm việc, bảo đàm an toàn cho anh cùng những người khác không?”
Bao Chửng lắc đầu, đồng thời trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Cậu ăn cơm đội đặc cảnh nhiều năm như vậy, sẽ không chỉ có chút bản lạnh. Cứ yên tâm, mạng lão tử cứng, tiểu tử cậu nhưng khắc không chết đâu!”
Bạch Ngọc Đường cười khẽ, sau đó nháy mắt với Triển Chiêu, “Còn cậu? Cũng không sợ chết?”
Triển Chiêu vốn đã vội đến phát run, nghe Bạch Ngọc Đường nói câu cụt lũn như vậy, ngoài ý muốn lại hòa hoãn tâm trạng khẩn trương. Giống Bao Chửng, cậu cũng hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, giận dữ trả lời, “Dĩ nhiên sợ, cho nên anh mau mau lo kiếm sống đi, đừng tiếp tục tìm chết được không!?”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, ngay sau đó híp mắt cười trả lời một câu, “Tuân lệnh.”
Tuy giọng điệu thoải mái, nhưng động tác trên tay Bạch Ngọc Đường lại không dám chậm trễ. Anh tỉ mỉ di động hộp, sau đó từ từ từng chút một đem sức nặng của hộp dời lên hai cánh tay mình, tiếp lại ngước mắt nhìn thiết bị cân bằng trên kíp nổ thủy ngân, nhẹ giọng nói với Lâm Thanh Thư, “Giáo sư Lâm, giờ chúng ta muốn đem cái hộp này đặt lên giá đỡ. Anh cùng tôi dùng sức, không cần nhìn kíp nổ, thăng bằng để tôi giữ, hiếu chứ?”
Lâm Thanh Thư mặc dù còn khẩn trương, nhưng vẫn xem là thanh tĩnh. Nghe Bạch Ngọc đường dặn dò, anh lập tức đáp ứng.
“Được, vậy bắt đầu.”
Từng chút từng chút, chậm rãi cử động, quả cầu thủy ngân lắc qua lắc lại bên trong ống thủy tinh trong suốt, giống như minh châu trên đỉnh tháp, lắc lư ánh sáng nguy hiểm. Trong mấy giây ngắn ngủi, lại dài như một thế kỷ, cuối cùng khi cái rương được vững vàng đặt lên giá đỡ, Lâm Thanh Thư rốt cuộc cũng té bịch lên nền đất.
Bạch Ngọc Đường tuy không té, nhưng trên mặt cũng chảy đầy mồ hôi lạnh. Triển Chiêu thở dài nhẹ nhõm, không nhịn được vỗ vỗ bả vai Bạch Ngọc Đường. Cảnh sát trẻ quay đầu lại, trên khuôn mặt đầy mồ hôi hiện ra một nụ cười rực rỡ, Triển Chiêu hơi sửng sốt, buồng tim trong giây lát lỡ một nhịp.
Cậu không chịu được đưa tay che ngực mình, kỳ lạ, sao đột nhiên lại loạn nhịp, chẳng lẽ bệnh rồi sao?