Tổ Trọng Án
Chương 85 : Vụ án 6 – Anh túc hoa biện (17)
Ngày đăng: 21:48 18/04/20
. Lần này Bạch Ngọc Đường kiên quyết phản đối việc Triển Chiêu cùng tham gia hành động, mà sau khi xảy ra chuyện Triển Chiêu bị bỏ thuốc, Bao Chửng cũng không an lòng cho cậu gặp nguy hiểm lần hai. Hơn nữa hành động lần này không như những lúc bắt sát thủ liên hoàn khi trước, thời điểm cần dùng tới kiến thức chuyên nghiệp của Triển Chiêu không nhiều, nên lúc Bạch Ngọc Đường về đội làm việc, anh cũng không mang Triển Chiêu theo.
Ba ngày tiếp theo Bạch Ngọc Đường sẽ vô cùng bận bịu, anh phải về đội, cùng các anh em tổ Trọng án chuẩn bị cho hành động kế tiếp. Giao dịch với bọn buôn ma túy lần này cũng giống như một lần nằm vùng, người thực hiện nhất định phải tùy cơ ứng biến, đồng thời sở hữu một lượng lớn kiến thức liên quan tới ma túy, nếu không lúc chạm mặt sẽ dễ dàng bị lộ. Lần này Bạch Ngọc Đường kiên quyết phản đối việc Triển Chiêu cùng tham gia hành động, mà sau khi xảy ra chuyện Triển Chiêu bị bỏ thuốc, Bao Chửng cũng không an lòng cho cậu gặp nguy hiểm lần hai. Hơn nữa hành động lần này không như những lúc bắt sát thủ liên hoàn khi trước, thời điểm cần dùng tới kiến thức chuyên nghiệp của Triển Chiêu không nhiều, nên lúc Bạch Ngọc Đường về đội làm việc, anh cũng không mang Triển Chiêu theo.
Ban đầu, Triển Chiêu còn cố đấu tranh cho bản thân một chút, nhưng sau khi bị Bạch Ngọc Đường cùng Bao Chửng từ chối liên tục, cũng đành bỏ qua. Ba ngày liền Bạch Ngọc Đường đều đi sớm về trễ, nhưng anh vẫn chưa chịu thả Triển Chiêu về ký túc xá ở, mặc dù cơ thể Triển Chiêu đã không còn vấn đề gì nữa. Nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn giải thích rằng dù gì cũng đã xin nghỉ một tuần, không nghỉ thì thôi, đã nghỉ rồi, thì sao không nghỉ ngơi cho tốt hơn rồi hãy trở về làm việc?
Vì sợ Triển Chiêu sẽ tranh thủ lúc mình không có nhà, len lén chạy về, ban ngày, lúc chỉ có một mình Triển Chiêu trong nhà, Bạch Ngọc Đường cứ cách một tiếng sẽ gọi một cú về, hỏi xem Triển Chiêu đang làm gì. Cái kiểu cưỡng chế tra xét này làm Triển Chiêu phiền chịu không nổi, càng về sau cậu uy hiếp Bạch Ngọc Đường nếu còn tiếp tục cưỡng chế như vậy thì cậu chỉ còn cách rút hết dây điện thoại trong nhà ra. Bạch Ngọc Đường bấy giờ mới chịu thôi.
Thật ra hành động Bạch Ngọc Đường cứng rắn giữ Triển Chiêu lại biệt thự theo một nghĩa nào đó cũng rất hợp ý Triển Chiêu, cậu trước đó cứ luôn chạy theo tổ Trọng án, khiến thân thể có thói quen hoạt động theo lịch trình của mình có chút chịu không nổi. Bây giờ nghỉ ngơi một thời gian cũng là một lựa chọn rất tốt. Chẳng qua, buổi sáng chỉ có một mình trong nhà, đúng là có chút buồn. Vậy nên Triển Chiêu tải thật nhiều những video có kiến thức liên quan tới ma túy cùng giao dịch ma túy, lúc chán sẽ dùng tivi to bự nhà Bạch Ngọc Đường để nhồi nhét những loại kiến thức có thể sẽ dùng được này.
Ba ngày như thế cứ chậm rãi đi qua, ngày cuối cùng Bạch Ngọc Đường cũng không có về nhà, vì anh phải ở lại tổ Trọng án cả đêm để bố trí hành động. Vì Bạch Ngọc Đường không về, cũng có nghĩa không có đồ ăn ngon để ăn, Triển Chiêu buồn bực tự nấu một tô mì gói, sau đó vùi ở salon phòng khách, tiếp tục gặm video, bất tri bất giác đã ngủ, vừa ngủ một cái đã ngủ thẳng tới sáng ngày thứ hai. (Mèo lười =)]]])
So với sự thoải mái của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường mấy ngày liền bận đến không thở nổi. Sau khi sắp đặt mọi thứ xong xuôi rồi, sáng sớm ngày thứ ba anh gọi một cú điện cho Lâm Chí Hổ. Lâm Chí Hổ ở đầu dây bên kia dĩ nhiên đã bị sự chờ đợi suốt ba ngày nay làm cho vô cùng nóng nảy, bây giờ nghe khách hàng muốn tiếp tục giao dịch với hắn, lập tức hưng phấn hệt như phê thuốc một dạng.
Lâm Chí Hổ trong điện thoại nói gã đã lấy được hàng của Adam, hơn nữa còn yêu cầu Bạch Ngọc Đường gặp nhau làm giao dịch. Bạch Ngọc Đường nói không tin Lâm Chí Hổ đòi gặp chính Adam, Lâm Chí Hổ lập tức thể hiện chuyện này rất khó, vì gần đây tiếng gió quá chặt nên Adam không dám lộ diện, hi vọng Bạch Ngọc Đường thông cảm. Bạch Ngọc Đường cũng tỏ ra khó xử, suy đi tính lại mấy lần mới miễn cưỡng chịu gặp mặt với Lâm Chí Hổ.
Hai người thỏa thuận chờ trời tối đến gặp nhau trong một phòng thuê khác, sau khi cúp điện thoại rồi, Bao Chửng lập tức bố trí người quanh khu vực Bạch Ngọc Đường đã hẹn với Lâm Chí Hổ. Tối hôm đó, lúc Lâm Chí Hổ mang theo hai tên tay chân xuất hiện ở nơi đã hẹn cũng không thấy được Bạch Ngọc Đường, mà bị hai người Trương Long Triệu Hổ giả dạng dân thường bắt lại ngay tại chỗ.
Báo động giả.
Triển Chiêu an tâm mở ra túi giấy được người ta gửi đích danh mình, phát hiện bên trong chỉ có một tờ giấy bình thường, nhưng nội dung bên trên lại làm Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường kinh ngạc.
10 giờ tối mai, khách sạn lớn Kim Nguyên lầu 13 có Party. Nếu tiến sĩ Triển tới đó, nhất định sẽ có thu hoạch.
Ký tên: Nhất Diệp Tri Thu.
“Nhất Diệp Tri Thu là có ý gì? Tên người gửi sao?” Triển Chiêu cau mày nói, “Nghe qua cứ như tên trên mạng.”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Khách sạn lớn Kim Nguyên chính là một trong những khách sạn sang trọng nhất thành phố D, lầu 13 của nó chỉ có một phòng họp lớn, tới giờ còn chưa từng nghe ai nói chọn chỗ đó mở tiệc. Còn nữa, tại sao lại bảo cậu đi, còn nói có thu hoạch. Không phải lừa đảo chứ?”
Nhưng ngay lúc đó, di động trong tay Bạch Ngọc Đường đột ngột vang lên. Bạch Ngọc Đường nhận điện, bên kia truyền tới thanh âm hê hê bí ẩn của Lâm Chí Hổ.
“Tôi vừa nghe nói tối mai Chu Chánh Quân muốn đi dự tiệc, hơn nữa tên Adam kia cũng sẽ xuất hiện.”