Tổ Trọng Án

Chương 86 : Vụ án 6 – Anh túc hoa biện (18)

Ngày đăng: 21:48 18/04/20


Triển Chiêu cười lúng túng, “Tôi biết, tôi hứa sẽ nghe lời anh, không khinh cử vong động còn không được sao? Bắt đầu từ bây giờ, anh phụ trách ra lệnh, anh là lãnh đạo. Cảnh sát Bạch, anh cũng đừng lôi chuyện hôm đó ra mà nói nữa, tôi sai rồi, được không?”



Chu Chánh Quân với Adam cùng nhau dự tiệc, địa điểm là khách sạn lớn Kim Nguyên. Tin tức được đường dây tin tức nội bộ Lâm Chí Hổ đưa đến với thông tin bên trong hộp giấy kia lại hoàn toàn giống nhau, chuyện này nói rõ cái gì?



Hộp giấy là ai gửi tới? Mục đích của hắn là gì? Buổi tiệc Chu Chánh Quân cùng Adam tham gia mang tính chất gì, có những người nào tham gia? Từng nghi vấn một được nêu ra, câu trả lời cho chúng đều nằm trong khách sạn lớn Kim Nguyên tối mai.



Tối ngày thứ hai, một tiếng trước khi buổi tiệc diễn ra, cảnh viên phụ trách theo dõi Adam cùng Chu Chánh Quân liên tục truyền tin tới, hai bọn chúng quả nhiên đi ra từ nơi ở của mình, cùng hướng về khách sạn lớn Kim Nguyên. Sáng hôm nay, Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường liền dùng tên giả để thâm nhập vào phòng trong khách sạn, Bạch Ngọc Đường đã từng đi qua lầu 13 mấy lần, thật phát hiện ở đó được bố trí kiểu mới. Anh bắt lại một phục vụ đi ngang qua hỏi thăm, người kia chỉ nói có một buổi hội nghị của công ty IT sẽ được tổ chức tại chỗ này, thành phần tham gia đều là những người nổi tiếng xã hỗi, thậm chí trong số đó còn có vài người là nhân viên sứ quán của mấy quốc gia ở thành phố D.



Nghe qua thật có vẻ một buổi tiệc thượng lưu. Sau khi Bạch Ngọc Đường về phòng rồi, mới kể lại cho Triển Chiêu biết, Triển Chiêu lập tức nghĩ tới một chuyện. Trong vòng một tháng nay, cậu đã xem qua vô số tài liệu cùng hình ảnh ghi chép liên quan tội phạm ma túy, thấu hiểu sâu sắc về thủ đoạn cùng con đường mà bọn buôn ma túy trong và ngoài nước thường sử dụng những năm gần đây. Buổi tiệc sắp được tổ chức này rất giống một tình huống mà nhân viên đã từng ghi lại.



Bởi vì mấy năm gần đây tổ chức buôn ma túy quốc tế dường như đã quyết đoán hơn, chuyện buôn ma túy đã dần được quốc tế hóa. Ở Trung Quốc, người có thể xuất cảnh càng lúc càng nhiều, rất nhiều người lợi dụng chức vụ càng lui tới nhiều quốc gia hơn, sau đó mang ma túy từ nước ngoài về, giấu trong hành lý. Vì số lượng không nhiều, lại giấu tốt, bình thường rất khó bị tra ra. Thật sự là không tra sẽ không thể biết được, có rất nhiều người nhìn vào sẽ khiến người ta cảm thấy không thể nào quan hệ với lũ buôn ma túy lại có thể xuất hiện trong hàng ngũ những kẻ buôn ma túy.



Ví dụ như nữ tiếp viên, phi công, người làm ăn chân chính, nhân viên tri thức bình thường đi công tác, nhân viên công chức, thậm chí còn có cả nhân viên của lãnh sự quán. Ngoài mặt, họ đều giống với Thủy Ký Bình, nếu không có bằng chứng, không ai dám tin rằng những người này sẽ đi buôn ma túy. Có thể thấy, đôi lúc nhiều người không thể kháng cự lại sự cám dỗ của kim tiền, khi lợi ích to lớn xuất hiện trước mặt, thì những người có công việc đường hoàng cũng sẽ túng quá làm càn.



Thủy Ký Bình từng nói với Triển Chiêu, Adam đã từng đưa cô ra nước ngoài để tham gia vài buổi xã giao thượng lưu, như vậy buổi tiệc hôm nay ở khách sạn lớn Kim Nguyên có phải cũng giống như thế không? Những người tập trung ở chỗ này không thể nào đều là người buôn ma túy được, như vậy, phải có một số người trong này là người mua ma túy hoặc là người mua tiềm năng của chúng. Trường hợp của Adam là tìm mối làm ăn, cùng với đối tượng thích hợp dụ dỗ. Theo tài liệu cho thấy, hơn 50% người hút ma túy lần đầu chính là ngoài ý muốn. Có thể tưởng tượng ra, nếu là người không biết gì, thỉnh thoảng theo bạn bè tham gia tiệc tùng như vậy, rất có thể sẽ bị người ta dàn xếp dính vào ma túy, thường người càng có tiền càng dễ trở thành mục tiêu ra tay của bọn buôn ma túy này.



Triển Chiêu nói suy nghĩ của mình cho Bạch Ngọc Đường nghe, hai người lại bàn với nhau một chút, quyết định trước tiên phải tìm ra cơ hội xâm nhập vào đại sảnh bữa tiệc rồi lại tính.  Bọn buôn ma túy cũng rất cẩn thận, vì thế những người tham gia bữa tiệc nhất định không phải là người thường, bọn họ biết lần nhau, nên muốn xâm nhập vào cũng không dễ. Nhưng, vẫn còn một cách khác. Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu tới phòng nghỉ của nhân viên, trộm hai bộ đồng phục của nhân viên phục vụ, hai người về phòng thay quần áo xong, nhìn đối phương một cái, không nhịn được buồn cười.


Triển Chiêu ở bên kia điện thoại dĩ nhiên bị Bạch Ngọc Đường dọa sợ, cậu chần chờ một hồi, mới cảm thấy mình có chút sai, nhỏ giọng đáp, “Tôi thấy một người trong sảnh, bóng lưng của hắn rất giống người hôm qua gửi hộp giấy cho tôi, đang tính đuổi theo xem hắn là ai, kết quả ra ngoài sảnh rồi hắn liền mất tích. Sau đó, tôi mới thấy nhóm đội trưởng chạy lên, nên nhập bọn chung với họ. Kết quả sau khi bắt lại tất cả mọi người cũng không phát hiện ra người kia, sau đó lại nhận ra anh không có ở đây, nên tôi liền —“



“Cậu!” Bạch Ngọc Đường nghe giọng Triển Chiêu càng lúc càng nhỏ, tâm tình trong lòng hắn rốt cục cùng mềm nhũn ra. Lúc lâu sau, anh phát hiện Triển Chiêu vẫn chưa cúp điện thoại, bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, xem như tôi sợ cậu, tôi đang ở lầu một, cậu xuống tìm tôi đi.”



Nói xong, Bạch Ngọc Đường lê thân người mệt mỏi bò dậy từ mặt đất. Mặc dù anh hiện giờ đã mệt phờ người, nhưng vẫn giương thẳng mặt nhìn về phía thang máy, thân người thẳng đứng như một cây cột cắm trên mặt đất.



Chuyện này cuối cùng cũng xong, tim của Bạch Ngọc Đường tuy đầy mệt mỏi, trong đầu cũng có một chút bí ẩn chửa hiểu rõ, nhưng, dường như trong nháy mắt đó anh đã thông suốt rất nhiều điều. Triển Chiêu với anh dường như có chút quá quan trọng, mà loại quan trọng này tới tận bây giờ anh vẫn chưa ý thức được, cũng chưa từng suy nghĩ sâu xa. Nhưng sau hôm nay, có lẽ cần phải cẩn thận suy nghĩ lại một chút. Bạch Ngọc Đường lặng lẽ nhìn con số trên thang máy từ từ nhỏ dần, thẳng tới tầng lầu anh đang đứng.



Cửa thang máy mở ra, Triển Chiêu không có chút hao tổn gì. Bộ đồng phục màu trắng không quá vừa người ở trên thân Triển Chiêu vẫn khó che đậy đi nét ưu nhã ôn nhuận như ngọc cùng soái khí. Trên khuôn mặt trẻ trung của cậu có vài tia áy náy, ngập ngừng nhìn Bạch Ngọc Đường, há miệng, cuối cùng chỉ có thể nói câu thật xin lỗi. Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, không đáp, lại bước nhanh về phía trước, giơ hai tay ôm chặt Triển Chiêu vào trong ngực của mình.



“Bạch… Ngọc Đường.”



Tại sao anh lại muốn ôm tôi? Triển Chiêu muốn hỏi như thế, nhưng chợt cảm thấy những lời này như có chút quen thuộc, hình như đã từng hỏi qua ở đâu đó.



“Bởi vì như vậy, anh sẽ thoải mái được một chút.”



Bạch Ngọc Đường đem hết sức nặng toàn thân đặt trên bả vai gầy gò của Triển Chiêu, chỉ một chút này thôi, Bạch Ngọc Đường đã cảm thấy, thật sự vô cùng thoải mái.