Tổ Trọng Án
Chương 93 : Vụ án 7 – Sinh tử thì tốc (5)
Ngày đăng: 21:48 18/04/20
Đáng tiếc, nếu mình chết rồi, không còn người bám theo anh ấy hỏi chuyện tình của 3 năm trước, liệu anh ấy có bỏ chuyện trị liệu hay không nha? Đừng a, tâm thần phân liệt là một bệnh rất khó trị, nếu thật sự Bạch Ngọc Đường mắc phải chứng bệnh như thế, anh ấy sẽ giống như anh hai, không cách nào trở lại cuộc sống bình thường, như vậy mình sẽ rất khó chịu.
Ngay lúc tiếng súng vang lên, Triển Chiêu đột nhiên sinh ra một loại giác, cậu cảm thấy mình có thể nhìn rất rõ ràng ánh lửa đỏ lóe lên từ khẩu súng. Ánh lửa lóe lên, âm thanh vang dội, sau đó đạn bay ra, đầu đạn chậm rãi bay về phía ngực cậu. Một khắc đó, cậu vẫn còn thời gian đi suy nghĩ vô số chuyện, ví dụ như cậu nghĩ mới nãy rốt cuộc mình đã làm sai cái gì, lại chọc tức Hàn Long. Một khắc đó, cậu không nghĩ tới việc mình trúng một súng này có thể chết hay không, mà chuyện cậu nghĩ nhiều nhất lại là chuyện không biết Bạch Ngọc Đường có thể nhặt di động của mình lên, sau đó gửi tấm hình mình liều mạng chụp lại cho Bao đại ca hay không.
Tính mạng của cả một xe cũng trông cậy vào cả trên người của Bạch Ngọc Đường cùng Bao đại ca, lúc Triển Chiêu nghĩ tới đây, chợt cảm thấy rất an tâm. Cậu tin Bạch Ngọc Đường nhất định có thể ngăn sóng dữ. Đúng nha, anh ta chính là một người luôn khiến người khác yên tâm mà. Anh ta là một người cảnh sát được huấn luyện nghiêm chỉnh, tỉnh táo, thâm trầm và cơ trí. Nếu giao chuyện này cho anh ấy, anh ấy nhất định sẽ không phá hoại giống mình. Đáng tiếc, nếu mình chết rồi, không còn người bám theo anh ấy hỏi chuyện tình của 3 năm trước, liệu anh ấy có bỏ chuyện trị liệu hay không nha? Đừng a, tâm thần phân liệt là một bệnh rất khó trị, nếu thật sự Bạch Ngọc Đường mắc phải chứng bệnh như thế, anh ấy sẽ giống như anh hai, không cách nào trở lại cuộc sống bình thường, như vậy mình sẽ rất khó chịu.
Tâm thần phân liệt? Tâm thần phân liệt! Ngay lúc đạn sắp bắn trúng ngực Triển Chiêu, trong đầu cậu chợt lóe lên một tia sáng, cậu như chợt nhớ ra cái gì đó, nhưng vì tia sáng kia quá sức yếu ớt nên không tài nào bắt được. Lúc cậu muốn tiếp tục cố gắng suy nghĩ thêm, thì đã không còn kịp nữa. Một sức mạnh rất lớn từ sau lưng Triển Chiêu truyền tới, khiến cậu không cách nào chống đỡ cơ thể, lảo đảo một chút té xuống lối đi. Huỵch một tiếng, Triển Chiêu như cảm thấy xương cốt cả người bị một lực lớn đánh nát!
Đau… muốn chết!
Triển Chiêu cảm thấy đau, nhưng đầu óc cậu rất nhanh cho cậu biết, đau như vậy là tốt, vì cậu còn sống! Đạn không bắn trúng cậu, trong chớp mắt, có một người từ đàng sau đẩy cậu sang một bên.
Ai đẩy mình? Phía sau cậu chỉ có một mình Bạch Ngọc Đường, chỉ có Bạch Ngọc Đường! Bạch Ngọc Đường!
“Bạch Ngọc Đường!”
Triển Chiêu đột ngột xoay người, nhìn thẳng về phía Bạch Ngọc Đường. Cậu thấy được anh, nhưng trái tim khó khăn lắm mới né được một phát đạn của cậu trong chớp mắt ấy lại như bị đạn bắn trúng!
Triển Chiêu thấy trạng thái này của Hàn Long, tự hiểu, hắn bây giờ chắc chắn sẽ không cho tài xế dừng xe. Vì vậy, Triển Chiêu gật đầu, tiếp tục kiên nhẫn nói với Hàn Long, “Thế này đi, chúng ta cùng đưa anh ấy ra sau, xem xem có người nào mang theo hộp cấp cứu tùy thân hay không, đầu tiên phải cầm máu. Hàn Long, anh nói có được không?”
Lần này Hàn Long không phản đối, hắn thậm chí còn chủ động giúp Triển Chiêu đỡ Bạch Ngọc Đường đến ghế ngồi ở giữa. Trong số hành khách trên xe có vài người lớn gan hơn chút, sau khi Bạch Ngọc Đường được mang ra sau, lập tức có 2 người đàn ông cùng 3 cô gái tiến tới. Trong đó, người mẹ mang theo đứa con lấy ra một cuộn gạc từ túi xách, hai vợ chồng gia cũng mang theo một chút rượu khử trùng.
Nhưng trong mọi người lại không ai mang theo kéo, Triển Chiêu bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là cởi xuống áo khoác của Bạch Ngọc Đường, sau đó dùng sức xé áo sơ mi của anh ra. Trên vai trái của anh, có thể thấy rõ ràng một lỗ máu, xung quanh lỗ máu còn có vết bỏng nghiêm trọng từ thuốc súng. Trước hết Triển Chiêu dùng cồn lau sạch những vết máu kia, sau đó lại khử trùng đơn giản. Suốt quá trình Bạch Ngọc Đường đều giống như chết rồi, chịu toàn bộ động tác của Triển Chiêu mà không hề phản ứng.
Đến cùng, Triển Chiêu xử lý xong miệng vết thương, lại dùng gạc băng chắc rồi, mới đỡ Bạch Ngọc Đường nằm ngang ghế xe buýt. Mãi tới bây giờ, Triển Chiêu mới cảm nhận được, toàn thân cậu cũng đã ướt đẫm mồ hôi. Hàn Long dường như rất quan tâm đến tình trạng của Bạch Ngọc Đường, toàn bộ quá trình đều đứng ở bên quan sát, chờ Triển Chiêu xử lý xong xuối, hắn lại lấp lửng muốn hỏi thăm xem Bạch Ngọc Đường có chết hay không. Triển Chiêu ngẩng đầu lên nhìn Hàn Long một cái, định nói chuyện với hắn, Hàn Long lại thật không dám nghe chạy ra ngoài.
Triển Chiêu nhìn bóng lưng Hàn Long đang đi về đầu xe, như có suy nghĩ nhíu mày. Cậu ngồi xổm xuống, đối mặt với khuôn mặt không có chút máu của Bạch Ngọc Đường, dùng khăn chậm rãi lau mồ hôi đang rỉ ra trên trán đối phương. Cậu vừa lau vừa trộm quan sát Hàn Long. Bên trong cái tay kia của Triển Chiêu, chính là di động cậu nhân dịp hỗn loạn vừa nãy nhặt lên từ dưới đất.
Cậu nhấn nút, ở bên cạnh tấm hình Hàn Long muốn gửi đi, cậu ghi lên một dòng chữ.
“Bạch Ngọc Đường, vai trúng đạn, khẩn cấp! Hàn Long bị tâm thần phận liệt? Nghi ngờ.”