Tổ Trọng Án
Chương 94 : Vụ án 7 – Sinh tử thì tốc (6)
Ngày đăng: 21:48 18/04/20
Sau khi Bao Chửng nhận được tin nhắn này rồi, phải im lặng tới 3 giây. Công Tôn Sách đứng cạnh hắn, cũng lo lắng vỗ vỗ lên vai. Bao Chửng xanh mét nhìn Công Tôn Sách một chút, sau đó cầm di động nặng nề đặt lên tay anh. Công Tôn Sách vội vàng liếc tin nhắn trong máy, liền, ngẩn cả người.
Anh hiểu được vì sao Bao Chửng lại làm ra biểu tình vừa nãy. Anh với Bao Chửng biết nhau đã 20 năm, làm việc chung cũng đã 10 năm, anh hiểu rất rõ người nam nhân bề ngoài thầm lặng mà nội tâm lại đầy tình cảm này. Bao Chửng là đang đau lòng, lại lo lắng cho Bạch Ngọc Đường, lại thêm chuyện này mang áp lực to lơn như thế, nguy hiểm tới mức Bao Chửng cũng không cách nào thừa nhận. Nghĩ tới đây, Công Tôn Sách nhìn bọn cảnh viên đang đứng xung quanh, mỗi người trong họ đều đang lo lắng cho an nguy của Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường, hơn nữa có người đã phát giác phản ứng khác thường có họ sau khi nhận tin nhắn.
Tô Hồng cau mày, dường như muốn tiến lên, trên khuôn mặt nhanh trí của Bàng Thống của lộ vẻ thấu hiểu, có lẽ hắn đã đoán được, trên xe xảy ra tình huống khẩn cấp không ngờ tới. Cảnh viên khác có thể không nhạy cảm như vậy, nhưng nếu không khai tin tức này ra, phản ứng tiếp đó của họ chỉ sợ còn mạnh mẽ hơn Bao Chửng nhiều. Hiện giờ là lúc đấu tranh với thời gian, không thể phân tâm vì chuyện này được, bây giờ chưa thích hợp công khai tin nhắn.
Vậy nên, Công Tôn Sách trả lại di động vào tay Bao Chửng, nói với mọi người, “Triển Chiêu gửi tới hình của Hàn Long, hơn nữa, cậu ta nghi ngờ Hàn Long có dấu hiệu bệnh tâm thần phân liệt.”
“Tâm thần phân liệt?” Triệu Hổ gào lên, “Sao nghe quen thế nhỉ?”
Cán bộ tin tức Bàng kiến thức rộng rãi vội giải thích cho mọi người, “Vậy nói trắng ra, Triển Chiêu nghi ngờ tên kia là một bệnh nhân tâm thần đang bị loạn trí.”
“Nói cách khác thằng đó bị điên sao!?” Trương Long hét lớn, “Hèn gì! Tra xét nửa ngày rồi cũng không tra ra con gái của hắn, thì ra hắn đang nói hưu nói vượn!”
Lúc mọi người còn đang thảo luận về chứng tâm thần phân liệt của Hàn Long, thì Công Tôn Sách đã tìm ra thông tin liên quan đến hắn.
Bây giờ Bạch Ngọc Đường còn đang hôn mê, trong tay Hàn Long còn có súng. Nếu một chiêu không thành, lại chọc giận hắn, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Triển Chiêu chỉ do dự trong chớp mắt, Hàn Long đã giật lấy di động của cậu.
Triển Chiêu vội quay đầu lại, chỉ phát hiện Hàn Long vốn không nhìn tin nhắn trên màn hình. Hắn chẳng qua chỉ tò mò lật điện thoại qua lại mà nhìn, mà lúc hắn đang lật điện thoại xem xét, màn hình chờ lâu đã tự động tắt thành màu đen. Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ Hàn Long dùng ánh mắt khốn hoặc nhìn Triển Chiêu, trong giọng có chút ngạc nhiên hỏi, “Cái này với cái này giống nhau, như vậy mày cũng có thể liên lạc với trưởng quan cao cấp hả?”
Triển Chiêu ngớ người, trong tay Hàn Long lại xuất hiện một cái di dộng khác. Đó là cái hắn chưa trả lại cho Bạch Ngọc Đường, cái đó với cái của Triển Chiêu là cùng hãng khác kiểu. Vì vỏ ngoài của hai cái đều là màu đen, chi tiết cũng gần giống, nhìn sơ qua căn bản là giống hệt nhau (Điện thoại đôi nhá hí hí hí hí)
Thấy Hàn Long không có dấu hiệu phát điên, Triển Chiêu cố gắng trấn định tinh thần, mỉm cười với hắn nói, “Hàn Long, tôi đã nói với anh từ đầu rồi, tôi đến giúp anh. Anh không biết thật hả? Trưởng quan cao cấp đã sai tôi với Bạch Ngọc Đường cùng đến đây giúp anh đó. Cái đó là máy truyền tin để liên lạc với trưởng quan cao cấp, chỉ hai chúng tôi mới có thể mở ra. Bạch Ngọc Đường bây giờ bị thương không thể dùng, nhưng của tôi anh nhất định phải trả lại, nếu không, không cách nào liên lạc cùng trưởng quan cao cấp được nữa đâu.”
“Thật không!?” Lời nói của Triển Chiêu dường như dọa được Hàn Long, hắn vội cầm một cái di động nhét lại vào tay cậu.
Triển Chiêu giật mình, lại thêm vội vã, vì cái Hàn Long trả lại không phải di động của cậu, mà là của Bạch Ngọc Đường.