Tỏa Tình Khiên
Chương 16 :
Ngày đăng: 09:20 18/04/20
Sau hôm đó, Bắc Đường Diệu Huy dần dần cùng Quân Như Trúc đi lại. Bọn họ ở chung cũng không có gì đặc biệt, nhưng có khi Bắc Đường Diệu Huy mang gã nhìn xem một chút danh thắng ở gần Diêu Kinh, có khi lại ở Đoan Vương phủ nói chuyện phiếm.
Kỳ thật hai người cũng không thường nói chuyện. Bắc Đường Diệu Huy không biết vì sao, lúc ở cùng Quân Như Trúc, nỗi lòng đặc biệt tĩnh lặng. Lúc hắn nghiên cứu dược, Quân Như Trúc ở bên đọc sách vẽ tranh, bình thường luôn yên lặng, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên nhìn, người kia luôn lặng lặng nhìn hắn.
Bắc Đường Diệu Huy dần dần thích loại cảm giác này. Có một bằng hữu như vậy làm cho hắn cảm thấy được chính mình không hề là một người độc cô. Hoa nhai liễu hạng (làng chơi) ồn áo huyên náo ngày trước cũng không có lực hấp dẫn lớn như thế với hắn.
Ngày hôm đó Bắc Đường Diệu Huy mới từ bên ngoài trở về, vừa vào phòng liền gặp một người thản nhiên đang ngồi trước bàn, nhìn hoạ cuộn tròn của hắn. Bắc Đường Diệu Huy hơi hơi sửng sốt.
“Đã về rồi.” Người nọ giương mắt, nhìn hắn mỉm cười, đúng là Bắc Đường Diệu Nhật.
“Ngươi sao lại đến đây?” Bắc Đường Diệu Huy có chút ngoài ý muốn.
“Đã lâu không thấy ngươi, trong lòng thấy nhớ. Sao mấy ngày nay không về? Làm cho ta phải lo lắng. Trước đó vài ngày Lâm quản gia đã đưa thư cho ta.”
Bắc Đường Diệu Huy im lặng không nói.
“Gần đây sao rồi? Ta thấy sắc mặt ngươi cũng không tệ lắm, không sinh bệnh chứ?” Bắc Đường Diệu Nhật đi đến bên cạnh hắn.
Bắc Đường Diệu Huy không giống trước kia luôn làm nũng quấn quýt si mê y, cười gượng, “Không có gì. Ta ổn mà, không cần lo lắng.”
Bắc Đường Diệu Nhật nhìn hắn thật sâu, đưa tay lướt nhẹ qua tóc hắn, “Nghe nói mấy ngày nay, ngươi và Quân Như Trúc rất thân thiết?”
Bắc Đường Diệu Huy thản nhiên nói, “Ngươi không phải nói gã và Ngôn phụ thân có cố giao (tình bạn cũ) sao? Ta không nể mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật chứ, đương nhiên ta phải chiếu cố gã một chút rồi.”
Bắc Đường Diệu Nhật nói, “Ta nghĩ các ngươi bát tự (ngày tháng năm sinh => thường dùng để bói xem hai người có hợp nhau hay không) không hợp.”
Bắc Đường Diệu Huy ha hả cười, “Đó là do ta cố tình gây sự thôi. Kỳ thật gã quả thật không tồi.”
“Nga?” Bắc Đường Diệu Nhật nhìn hắn, cũng mỉm cười, thản nhiên nói, “Ta thật không ngờ giao tình các ngươi lại sâu như thế, ngay cả hinh hương hà bao (túi thơm) của ngươi cũng tặng cho gã.”
Bắc Đường Diệu Huy hơi hơi sửng sốt, “Sao ngươi biết?”
“Hinh hương hà bao của ngươi là do tự ngươi đặc chế, hương thơm không giống bình thường. Quân Như Trúc mỗi ngày đều mang nó mang trên người, sao có thể không chú ý đến.”
Bắc Đường Diệu Huy im lặng không nói.
Bắc Đường Diệu Nhật bỗng nhiên nghiêm mặt nói, “Huy nhi, Quân Như Trúc là người khiêm tốn. Gã… đối với ngươi có chút tâm tư, ngươi nên hiểu được. Ngươi nếu không thể đáp lại gã thì đừng đi trêu chọc gười ta. Gã cũng không phải tửu nhục bằng hữu (bạn khi vui thì vỗ tay vào => chỉ những người bạn xấu, khi có chuyện thì chạy mất) của ngươi.”
Bắc Đường Diệu Huy nhíu nhíu mày, không nói gì.
Bắc Đường Diệu Nhật nói, “Lời nói của ta ngươi hiểu được không?”
“Cái đó thì sao?” Bắc Đường Diệu Huy có chút phiền lòng, đột nhiên hờn giận, “Tâm tư của ta đối với ngươi, ngươi cũng hiểu được mà. Ngươi lại không muốn đáp lại ta sao?”
Bắc Đường Diệu Nhật không ngờ hắn lại nói như thế, không khỏi sửng sốt nhíu mi, “Ngươi muốn ta phải đáp lại ngươi thế nào? Chúng ta dù sao cũng là huynh đệ…”
“Chúng ta có phải hay không huynh đệ hay không, chính ngươi cũng biết.” Thanh âm của Bắc Đường Diệu Huy vang lên lạnh lùng, “Diệu Nhật, ta muốn cái gì, ngươi rõ ràng cũng biết, vì sao vẫn giả bộ hồ đồ?”
Bắc Đường Diệu Nhật lặng yên không nói.
Bắc Đường Diệu Huy thấy y không nói lời nào, lại cảm thấy áp lực. Hăn không phải là lần đầu tiên nói những lời này với Bắc Đường Diệu Nhật. Từ mười sáu tuổi năm ấy hắn đã nói tâm sự này với y, nhưng nhiều năm trôi qua, người này chưa lần nào đáp lại hắn.
Hắn có chút buồn bực, lại có chút thương tâm, xoay người nói, “Ta không muốn thấy ngươi. Ngươi đi đi.”
“Ngươi đuổi ta?” Bắc Đường Diệu Nhật kinh ngạc.
Bắc Đường Diệu Huy bực bội, đi đến bên giường ngồi xuống, không để ý đến y. Bắc Đường Diệu Nhật chần chờ một lát, đi đến bên người hắn, thở dài, “Huy nhi, đừng tức giận, nhiều năm như thế, ngươi sao còn cố chấp như thế.”
“Cố chấp không tốt sao?” Bắc Đường Diệu Huy bỗng nhiên ngẩng đầu, nói, “Ngươi không cũng cố chấp như ta sao!”
“Ta cố chấp cái gì?”
“Chính ngươi biết!”
Bắc Đường Diệu Nhật thấy tâm tình hắn hôm nay không tốt, nghĩ mình chủ động đến xem hắn lại gặp phải loại đối xử này nhưng cũng không giận, cũng không muốn trêu chọc hắn nữa, chỉ nói, “Được, ta đi đây, ngày khác lại đến nhìn ngươi.” Nói xong xoay người phải đi ra, không ngờ lại bị Bắc Đường Diệu Huy giữ chặt ống tay áo.
“Đừng đi! Ta chỉ là bực bội trong người thôi, ngươi đừng đi.” Bắc Đường Diệu Huy kỳ thật vẫn đau lòng, nhưng lại thật sự không muốn để y đi. Người này khó có thể đến nhìn hắn, cứ thế để y trở về hắn không cam lòng.
Bất quá ngày hôm đó, một đạo ý chỉ làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.
Bắc Đường Diệu Huy đứng trong Từ Trữ cung của Thái hậu, tâm thần bất định. Hoàng thái hậu Triệu thị luôn luôn ẩn tại mạc hậu (ẩn sau bức rèm => chỉ những người đàn bà cầm quyền thực sự sau lưng vua), chưa bao giờ có giao tình gì với hắn, hôm nay lại đột nhiên truyền hắn vào cung, không biết là có chuyện gì.
Hắn khép tay lại trong tay áo, nhẹ nhàng thưởng thức ngọc giới đeo trên ngón trỏ, không chút để ý mà ngồi đợi. Giờ phút này hắn vô cùng nhẫn nại, đến khi đợi được hai nén hương (~ 30 – 40 phút), Hoàng thái hậu mới khoan thai đi đến.
“Vi thần khấu kiến Thái hậu. Thái hậu vạn phúc kim an.”
“Đứng lên đi.” Triệu Thái hậu ngồi ngay ngắn ở chủ vị phía trên, cười đôn hậu với hắn, “Đoan thân vương đã lâu chưa từng tiến cung, ai gia có chút tưởng niệm, hôm nay vừa thấy, hình như là gầy hơn trước phải không.”
“Vi thần thụ sủng nhược kinh, làm cho Thái hậu phải nhớ đến.”
Triệu Thái hậu mỉm cười nói, “Hôm nay gọi Đoan thân vương đến cũng không không có chuyện gì đâu, chỉ là nhàn thoại việc nhà thôi. Trước đó vài ngày Bắc Đường vương dâng cho ai gia mấy vò long tiên của Bắc Đường vương phủ, rượu hương thuần hậu, Đoan thân vương cũng nếm thử chút đi.”
Một bên cung nữ bưng bầu rượu, châm cho hắn một ly.
Bắc Đường Diệu Huy ngửi ngửi, nói, “Ân… Đúng là loại rượu hai mươi năm trong vương phủ.”
Thái hậu mím môi cười, “Không hổ là Nhị thế tử của Bắc Đường gia, cái mũi thật thính a.”
Bắc Đường Diệu Huy ảm đạm cười, lấy tay áo che miệng, đem rượu uống.
Thái hậu quả thực cùng hắn nhàn thoại việc nhà, đông lạp tây xả tùy ý tán gẫu.
Bắc Đường Diệu Huy cảm thấy khả nghi. Vốn Thái hậu triệu ngoại thần tiến cung cũng không có gì đặc biệt, nhưng không phải tiệc rượu mà lại mang rượu chứ không phải trà lên? Mà loại rượu này lại đúng là long tiên nhà mình tiến hiến (dâng lên cho vua). Thật quá sức kì quái.
Thái độ làm người của Triệu Thái hậu này cũng vô cùng không đơn giản, năm đó bà là một thị nữ bên người thái tử phi lại có thể bò lên long sàng thái tử. Sau khi thái tử đăng cơ vi đế (lên ngôi hoàng đế), bà được phong làm quý phi.
Ti Hồng Dật hoàng tử thứ tư của tiên hoàng do bà sinh ra, luận trường (luận về gia thế hay tài năng) đều không thể hơn những hoàng tử trước. Tiên hoàng lúc đó còn có ba hoàng tử trước Ti Hồng Dật, bao gồm cả thái tử Ti Hồng Thọ, toàn bộ cả ba hoàng tử này đều tảo yêu (chết yểu), cuối cùng do con bà đi lên ngôi vị hoàng đế. Hơn nữa Ti Hồng Dật từ khi lên ngôi tới nay vẫn chưa có con nối dòng (con trai), ngay cả một công chúa cũng chưa sinh ra; về phương diện này không biết có bao nhiêu hoàng gia bí tân (âm mưu đen tối trong hoàng gia).
Bắc Đường Diệu Huy chưa bao giờ dám khinh thường nữ nhân, nhất là nữ nhân ở địa vị cao, hắn đối Hoàng thái hậu này cảnh giác mười phần. Bất quá vô luận hắn đoán thế nào cũng đoán không ra này lão bà đến tột cùng muốn làm cái gì.
Kỳ thật Hoàng thái hậu không già. Tuổi bất quá chỉ quá bốn mươi, lại bảo dưỡng tốt, nhìn qua nhiều lắm chỉ ba mươi mấy. Nhưng nàng ở hậu cung tẩm dâm (tẩm = ngấm, thấm; dâm = – -!!! => ngấm dâm đãng???) hơn hai mươi năm, tâm tư quả thật cao hơn cả tuổi tác.
Bắc Đường Diệu Huy thật cẩn thận ứng phó, cùng bà nhàn thoại việc nhà, trong lúc bất tri bất giác đã uống hết hai chén long tiên.
Một lát sau, Thái hậu nói, “Ở trong cung đợi lâu, vắng vẻ lạnh tanh. Hôm nay thời tiết tốt, Đoan thân vương bồi ai gia đến ngự hoa viên một chút đi.”
“Vâng.” Bắc Đường Diệu Huy cung kính đứng dậy, đi theo Thái hậu ra khỏi Từ Trữ cung, dọc đường đi lại không thấy cung nhân nào, không khỏi âm thầm cảnh giác.
Đi vào ngự hoa viên, mùi hoa gay mũi. Thái hậu dẫn hắn đi vào giữa hoa viên, chỉ bụi hoa có từng đóa từng đóa hoa màu tím tiên diễm, “Đoan thân vương có biết đó là hoa gì không?
Bắc Đường Diệu Huy có chút ngây ngất, quan sát một lát, nói, “Hình như là loài hoa phía nam nước Thục – Tử Đà La Lan.”
Thái hậu mỉm cười gật gật đầu, “Không tồi, đúng là hoa này, Đoan thân vương quả nhiên học vấn sâu rộng. Nghe nói hoa thật này rất ít, hàng năm tàn thu mới nở, hoa kỳ (thời gian hoa nở) chỉ ngắn ngủn ba ngày, không biết việc này có đúng không?” Nói xong liền dẫn hắn đến gần bụi hoa kia.
“Đúng vậy, hoa này sinh trưởng ở vùng phía nam, vốn là vùng nắng nóng ẩm thấp; phương bắc lạnh lẽo rất khó gieo trồng. Không ngờ trong ngự hoa viên này lại có giống hoa hi hữu này.”
“Nghe nói Đoan thân vương dược lý hơn người, không biết hoa này có thể dùng làm thuốc gì được không?”
“Dược hiệu thật ra cũng có. Kỳ thật cũng không cái gì, đó là…” Thanh âm Bắc Đường Diệu Huy thấp dần, ý thức cũng dần dần không rõ.
Vừa rồi tiến vào hoa viên thấy loại hoa này, đáy lòng hắn liền ẩn sinh cảm giác xấu, thần trí hắn luôn phải mạnh mẽ chống đỡ lúc đối đáp với Thái hậu, giờ lại đến gần bụi hoa kia, mùi hoa thơm nồng càng kích thích thần kinh hắn. Từ nhỏ hắn đã ngâm trong dược, dần dần tạo ra sức chống đỡ.
Thì ra hoa này không có công hiệu khác, chỉ có một, đó là thúc dục túy (có tác dụng thúc tình).
Long tiên nguyên là loại rượu tinh thuần trăm dặm mới tìm được một khó, loại Bắc Đường Diệu Nhật dâng lên cho Thái hậu cực phẩm trong cực phẩm.
Bắc Đường Diệu Huy ở Từ Trữ cung đã uống ba chén, còn có thể miễn cưỡng thanh tỉnh. Nhưng lúc này lại ngửi thấy dược hiệu thúc tình cực mạnh của Tử Đà La Lan, cuối cùng đem cảm giác say vốn đã cực lực khắc chế toàn bộ kích phát ra.
Bắc Đường Diệu Huy lúc này lung lay sắp đổ, chỉ cảm thấy từng trận mùi rượu vương vấn phía trên, tầm mắt bắt đầu mơ hồ.
Ý thức cuối cùng của hắn là Thái hậu chậm rãi đến gần hắn, mỉm cười trứ nói, “Nghe nói Đoan thân vương không thắng rượu lực, nhưng rượu phẩm là vô cùng tốt, chỉ không biết…
Không biết cái gì? Bắc Đường Diệu Huy rốt cuộc nghe không rõ, bịch một tiếng, yếu đuối ngã trên mặt đất.