Tỏa Tình Khiên

Chương 17 :

Ngày đăng: 09:20 18/04/20


Triệu Thái hậu lạnh lùng nhìn người té trên mặt đất, nói với cung nữ yên lặng mặc đi theo, “Ngươi nhìn mặt hắn xem, đúng là làm cho người ta phải đó kị.”



Cung nữ kia cũng đã có tuổi, dung mạo bình thường, mặt không chút thay đổi, lúc này cúi thấp đầu, không nói gì.



Triệu Thái hậu vươn chân, cung hài tinh xảo diễm lệ hung hăng giẫm lên mặt Bắc Đường Diệu Huy.



“Ngay cả mặt cũng giống hồ mị (hồ ly mị hoặc)! Nghĩ muốn lừa mọi người sao? Coi ai gia là đồ mù chắc!”



“Thái hậu.” Cung nữ kia đại khái cảm thấy cử chỉ của Thái hậu có chút không hợp, ở bên gọi bà một tiếng.



Triệu Thái hậu thu chân, tao nhã phất phất tóc mai, nhẹ nhàng cười, “Ai gia thật sự là luẩn quẩn trong lòng. Hồ ly tinh Thanh Phi kia sớm đã chết, thi thể cháy sạch, ngay cả xương cốt cũng không còn. Người còn sống, là ai gia! Người thắng, cũng là ai gia! Ngươi nói có phải hay không?”



Bà bỗng nhiên ngửa đầu phá lên cười, vẻ mặt tựa hồ cực kỳ vui sướng, nhưng trong thanh âm lại có chút thê lương và hận sở (hận = oán hận; sở = đau khổ) không thể nói rõ. Tiếng cười này kéo dài khá lâu, quanh quẩn mãi trong hoa viên vắng lạng. Tuy là ban ngày nhưng vẫn làm người ta cảm thấy lạnh cả người, thật là quỷ dị.



Triệu Thái hậu cuối cùng dần dần bình ổn, lệ cười trong đáy mắt cũng biến mất không còn bóng dáng, khô phục lại khuôn mặt thanh sạch, mang phong thái kiêu ngạo tôn quý của một Thái hậu, lạnh lùng nói, “Đem hắn đưa đến chỗ Dật nhi.”***********************



Bắc Đường Diệu Huy mở mắt ra, ý thức còn có chút chếnh choáng. Dù sao từ nhỏ hắn đã được ngâm dược, tuy thể chất trời sinh không thắng được tửu lực nhưng sức chống cự vẫn rất cường liệt, bởi vậy hắn tỉnh lại cũng nhanh hơn nhiều so với sự tưởng tượng của mọi người.



Nhưng mặc dù hắn tỉnh nhưng trên cảm giác cả người nặng vô cùng. Long tiên mặc dù không phải rượu lọa rượu mạnh nhất nhưng hậu quả để lại vô cùng mãnh liệt, có thể nói là cực phẩm trong các loại rượu; hơn nữa lại có Tử Đà La Lan thúc phát, so với uống hết một vò con say hơn.



Lão bà Thái hậu này đúng là cao tay! Trong lòng Bắc Đường Diệu Huy thầm mắng. Tầm mắt hắn chậm rãi dao động, phát hiện tình hình lần này đích giống y như lần tế điển trước, nói vậy thì nơi này chính là tẩm cung của bệ hạ.



Quả nhiên, hắn vừa nghĩ đến đây, chợt nghe ngoài màn truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo là thanh âm của một thái giám đích vang lên.



“Bệ hạ, lễ vật Thái hậu cho ngài ngay ở bên trong.”



“Nga? Mẫu hậu lại muốn đưa cho trẫm nữ tử mạc danh kì diệu (không rõ) nào đây?”



“Thái hậu nói, lần này cho ngài chính là vưu vật mà ngài ngày đêm mong nhớ, bệ hạ nhất định vừa lòng.”



Hoàng đế xuy một tiếng, nói, “Mấy năm nay nữ nhân mà mẫu hậu đưa tới cho trẫm còn ít sao? Người nào mà không có quan hệ họ hàng với Triệu gia? Hiện giờ hậu cung của trẫm, mười phi chín nữ là người bọn họ, thật sự là lão nhân gia nàng quan tâm không ít.”



Ti Hồng Dật tuy không hoang dâm, nhưng dù sao cũng là hoàng đế. Gã đăng cơ khi còn nhỏ, Thái hậu và quốc cữu nâng đỡ phía sau, quốc sự thì do thái hậu nắm giữ. Đến khi gã lớn nhưng thái hậu vẫn không tin tưởng năng lực của gã, vẫn nắm giữ triều chính như trước, còn muốn buông rèm chấp chính.



Ti Hồng Dật dần dần không vui, gần hai năm nay, quan hệ của gã và mẫu thân dần căng thẳng.



Thái giám kia không dám hé răng.



Hoàng đế nói, “Thôi thôi, để cho trẫm xem nàng là dạng mỹ nhân nào, nếu thật sự là vưu vật thì đúng là đã làm cho mẫu hậu lao tâm khổ tứ rồi.” Tiếp theo gã hề hề cười, đi tới bên giường.



Bắc Đường Diệu Huy vẫn nghe trứ bọn họ nói chuyện, lúc này do dự muốn hay không tiếp tục giả bộ ngủ.



‘Ti Hồng Dật’ kia không chỉ có diện mạo giống như đúc, ngay cả cách nói chuyện hay cử chỉ, thậm chí là quan hệ với Thái hậu, đều bị hắn nắm chắc đắc phi thường tinh chuẩn (tinh = tinh tường, hiểu rõ; chuẩn = chính xác), cũng không biết rốt cuộc phải luyện tập bao lâu. Nếu không phải trong lòng hắn biết Ti Hồng Dật thật đã chết, lúc này chắc chắn cũng không ngờ được.



Màn được vén lên, Bắc Đường Diệu Huy nhắm hai mắt lại, làm bộ như vẫn còn hôn mê. Tiếp theo hắn nghe được tiếng hút không khí, cho thấy người vém rèm vô cùng khiếp sợ.



‘Ti Hồng Dật’ kia lắp bắp nói, “Này, này… Đây là chuyện gì?”



Ti Hồng Dật thật nếu nhìn thấy đệ đệ Bắc Đường vương – Đoan thân vương gia – nằm trên long sàng của mình sẽ có phản ứng gì, hắn không biết; nhưng hiện tại, phản ứng của vị ‘Ti Hồng Dật’ này cho thấy là khiếp sợ và kinh hỉ



Thái giám thấp giọng nói, “Thái hậu nói, thỉnh bệ hạ hảo hảo hưởng dụng, có hậu quả gì đều do Thái hậu một mình gánh chịu.”



Đáy lòng ‘Ti Hồng Dật’ giãy dụa, không biết nên làm thế nào mới tốt. Nếu thật sự ‘hưởng dụng’ kinh hỉ này sẽ không thể ăn nói với Bắc Đường vương bên kia; huống chi lấy thân phận mà nói, Bắc Đường Diệu Huy cũng coi như chủ tử của gã. Nhưng nếu dựa vào tính tình của Ti Hồng Dật thật, gã đã thèm nhỏ dãi Đoan thân vương từ lâu, lúc này thấy giai nhân trên giường, gã nhất định sẽ không bỏ qua thời cơ tốt như vậy.



Gã đang do dự không quyết, chợt thấy lông my của mỹ nhân trên giường khẽ động, hé mắt ra liếc gã một cái.



Gã cảm thấy cả kinh. Bắc Đường Diệu Huy trừng gã một cái rồi lại nhắm mắt lại.



‘Ti Hồng Dật’ kia đã biết nên làm như thế nào, liền cười hắc hắc với thái giám kia, “Hảo! Hảo! Tâm ý của mẫu hậu, trẫm đã biết. Ngươi trở về nói cho mẫu hậu, trẫm vô cùng vui sướng, sau khi xong việc sẽ đến Từ Trữ cung thỉnh an lão nhân gia.”



Thái giám kia cúi người thi lễ, thấp giọng nói vâng rồi chậm rãi lui ra.



Trong tẩm cung, mặt ‘Ti Hồng Dật’ lộ vẻ lo lắng, thấp giọng nói, “Nhị thế tử, ngài không sao chứ?”



Gã là ám vệ của Bắc Đường gia, cho nên không gọi Bắc Đường Diệu Huy là Đoan thân vương, mà gọi là Nhị thế tử, tương tự, xưng hô với Bắc Đường Diệu Thần đã xuất giá cũng là Đại tiểu thư mà không phải Cung phu nhân.



“Không sao, nhưng say.”



“Say?” ‘Ti Hồng Dật’ kinh ngạc.


Bắc Đường Diệu Huy ba ngày nay chưa ăn cái gì, đương nhiên bụng đói đến kêu vang, ăn chút gì đó nóng hầm hập, nói, “Đi chuẩn bị nước đi, ta phải tắm rửa.”



Hắn tắm rửa xong, đem chính mình chỉnh đốn sạch sẽ. Bên ngoài sắc trời còn sớm, Bắc Đường Diệu Nhật chưa trở về.



Hắn không quan tâm chính mình ra khỏi cung bằng cách nào, cũng không quan tâm chuyện Hoàng thái hậu bên kia giải quyết ra sao. Dù sao bằng năng lực ca ca hắn, chuyện gì cũng có thể xử lý thỏa đáng.



Chuyện hắn quan tâm là ma yểm (bóng đè = ác mộng) ngày đó là thế nào.



Trước đó, hắn bị ma yểm hai lần. Lần đầu tiên hắn nhớ không rõ, chỉ biết là hắn năm tuổi năm ấy bị mẫu phi nổi điên kia của hắn ném vào biển lửa, chính hắn cũng bị điên không ít thời gian, sau đó được sư phụ hắn thỉnh ngọc diện thần y Thu Diệp Nguyên chưa khỏi cho hắn. Nhưng có lẽ khi đó đã lưu lại bệnh căn, sau đó tuy rằng sư phụ tận tâm kiên trì chữa trị cho hắn vài năm nhưng tâm lý xấu đó không thể trị được tận gốc.



Còn một lần khác, đó là năm năm trước, trong đại điển thu tế, hắn bồi giá hoàng thượng đi săn gặp phải hắc hùng… Lần đó do chấn kinh quá độ, dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Bất quá hoàng thượng cũng đặc biệt cho hắn không phải tam gia thu săn nữa.



Nhưng lúc này đây, chuyện đó cũng làm hắn ngán ngẩm bất đắc dĩ.



Hắn còn nhớ rõ trước khi mất đi ý thức, kí ức của hắn vẫn mơ hồ nhớ được chút gì đó. Hắn không rõ người nọ tại sao lại xuất hiện trong phế viên? Đại ca dù có bỏ hắn lại cũng sẽ không bao giờ không để lại ám vệ canh giữ ở đó. Người nọ đã xông vào trong lúc vô ý sao? Hay là có người an bài trước? Nếu đây là một âm mưu thì người sau màn là ai?



Bắc Đường Diệu Huy xoa nhẹ cái trán.



Hắn chán ghét âm mưu. Nhưng bây giờ quan trọng nhât là hắn nên làm gì bây giờ?



Bắc Đường Diệu Huy lại nghỉ ngơi một ngày, điều dược (phối thuốc) cho chính mình, cuối cùng mới đỡ hơn một chút. Sau ngày hắn tỉnh lại, Bắc Đường Diệu Nhật đi vào phòng gủ của hắn, sắc mặt có chút tiều tụy, hai gò má hóp lại; nói vậy mấy ngày nay y cũng không sống yên ổn.



“Tốt lắm? Không có việc gì?” Bắc Đường Diệu Nhật đem tay để lên trán hắn.



Bắc Đường Diệu Huy nhẹ nhàng đẩy tay y ra, “Cũng không phát sốt gì đâu. Chỉ là trong đầu có bệnh, không phải chỉ sờ là có thể thấy.”



Vẻ mặt Bắc Đường Diệu Nhật nhiêm túc, “Đầu óc ngươi không có bệnh.”



Bắc Đường Diệu Huy cười cười, nói lảng sang chuyện khác, “Chuyện trong cung sao rồi?”



“Đã giải quyết ổn thỏa, ngươi không cần lo lắng.”



“Ta hỏi không phải cái này, ta hỏi… người kia sao rồi?”



Bắc Đường Diệu Nhật nhướng mày, không nói gì.



Bắc Đường Diệu Huy thản nhiên nói, “Ta chỉ thấy lạ là sao gã lại vào hoang viên kia thôi.”



“… Đây là ngoài ý muốn, ai cũng không nghĩ tới. Gã bị thương, tạm thời ta an bài gã ở biệt trang ngoại ô.”



“Có bị thương nặng không?” Bắc Đường Diệu Huy cúi đầu, nhìn chính mình hình thêu trên ống tay áo mình.



Bắc Đường Diệu Nhật dừng một chút, nói, “Bị thương không nặng, bất quá cần tĩnh dưỡng vài ngày. Ta giúp hắn ở báo danh giả ở Hàn Lâm Viện.”



“Vậy Thái hậu bên kia thì sao? Nghe nói gần đây gã tiến cung là vì phải vẽ tranh cho lão bà kia; có thể phiền toái gì không?”



Bắc Đường Diệu Nhật nhìn hắn, con ngươi đen như hiện lên chút kì quái. “Ngươi không lo Thái hậu bày mưu tính kế ngươi sao?”



Bắc Đường Diệu Huy cười, “Ta mà phải sợ lão kỹ nữ kia sao? Bà ta tự hạ thân phận mình mà vì đứa con dẫn mối, đáng tiếc đứa con bà ta đã sớm hóa thành tro, làm bà ta phải hao tâm một phen rồi.”



Bắc Đường Diệu Nhật nhíu nhíu mày, không nói cái gì, chỉ nói, “Hảo hảo nghỉ ngơi đi, chuyện trong cung không cần lo lắng.”



Bắc Đường Diệu Huy lười biếng nằm lệch qua trên giường, không chút để ý nói, “Ta không lo lắng. Có đại ca ở đây thì ta có gì phải lo lắng?”



Bắc Đường Diệu Nhật lại nhíu mi, há miệng muốn nói, nhưng chần chờ một chút vẫn nuốt vào.



“Đại ca, ta mệt mỏi, muốn ngủ một lát.”



Bắc Đường Diệu Nhật sửng sốt, “Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi trước.” Đây là lần đầu tiên Bắc Đường Diệu Huy chủ động muốn y rời đi.



Ra sân, y đứng ở cửa một lúc lâu. Không biết vì sao, y lại cảm thấy trong lòng rầu rĩ không vui, có loại cảm giác không thể nói rõ.



Bắc Đường Diệu Nhật ngây người trong chốc lát, lắc lắc đầu, loại bỏ chút tạp niệm, đi vào sân viện của mình.



Gần đây chuyện ngoài ý muốn nhiều lắm, y là người không phải thần tiên, đối mặt với cục diện như thế cũng sẽ cảm thấy lực bất tòng tâm.



Xem ra y không đủ sức kéo lại nữa.



Tâm tình Bắc Đường Diệu Nhật trầm trọng, quyết định phải làm mọi việc nhanh hơn một bước.