Tỏa Tình

Chương 19 :

Ngày đăng: 14:56 18/04/20


Cố sự có dài đến đâu, cũng đến khi phải kết thúc. Qua vài ngày, chuyện về Mộ Dung Viễn nên nghe cũng đã nghe hết rồi, nhưng Mộ Dung Trí vẫn không muốn rời khỏi nơi này. Không hiểu vì sao, y nghĩ chỉ cần có thể ở lại đây, y liền có thể cảm thấy được mình ở rất gần Mộ Dung Viễn. Mỗi khi y múa kiếm, hay ngẩn người bên hồ, đều có thể cảm thấy được khí tức của người kia.



Có lẽ là do trước đây A Viễn đã từng đến nơi này?



Không phải, A Viễn quen Lê Đình Vãn ở kinh thành, sau đó bọn họ liền cùng nhau rời kinh đến biên cương, hắn không thể tới đây được!



Ý nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu khiến đôi mày của Mộ Dung Trí hơi nhướn lên.



“Đình Vãn, sáng nay không phải ngươi vừa câu được cá lư sao? Không bằng tối nay làm cá lư hấp đi.”



Chập tối hôm đó, khi Lê Đình Vãn đang kể chuyện về Mộ Dung Viễn, Mộ Dung Trí đột nhiên nói.



Mấy ngày nay Mộ Dung Trí ở cùng Lê Đình Vãn, xưng hô cũng không còn xa cách như lúc đầu. Nhưng Lê Đình Vãn vừa nghe câu đó, tay liền run lên, chén trà trên tay suýt chút nữa đổ nhào.



“Cái đó, lão tam, ngươi cũng biết trù nghệ của ta lúc tốt lúc tệ mà…”



“Nhưng món cá lư ngươi làm rất ngon.”



“Ăn được hay không ăn được cũng khá là khác biệt đó, cơm trứng cũng không tệ…”



“Không biết tại sao, ta rất muốn ăn cá lư ngươi làm. Cứ quyết định như vậy đi, tối nay ăn cá!”



Bị Mộ Dung Trí một câu quyết định, Lê Đình Vãn nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, cả người lui trong ghế trúc, vẻ mặt đau khổ nói. “Biết rồi…”



Đến tối, Mộ Dung Trí cũng vào trù phòng giúp Lê Đình Vãn làm cơm. Thấy bộ dạng làm cơm của Lê Đình Vãn, mày càng nhíu lại.




“Tay nghề nấu ăn của ta ngươi còn không biết? Nếu không phải tam ca ngươi đề nghị, ta còn ngu ngốc đi tự tiến cử? Nói đi nói lại, lần sau ngươi phải dạy ta làm cá thế nào đó. Cá lư ngươi làm lúc nào ăn cũng rất ngon.”



“Hỏng bét!”



“Cái gì hỏng bét. Chỉ bất quá là đề nghị ngươi dạy làm một món ăn thôi mà, không cần phải nhỏ mọn như vậy chứ…”



Không để ý tới lời oán hận của Lê Đình Vãn, Mộ Dung Viễn buông bút xuống, lấy tay lăn ghế ra ngoài phòng. Lê Đình Vãn ngạc nhiên nói: “Sao vậy?”



“Vừa nãy ngươi vội vã chạy đến đây đúng không?”



“Đúng a, ta buồn bực cả ngày rồi nha. Đương nhiên ta không nói tam ca ngươi rất buồn chán, tuy rằng hắn đúng là rất buồn chán… Nhưng có vấn đề gì? Lẽ nào ngươi lo hắn sẽ phát hiện ra hành tung của ta? Không thể nào! Khinh công ta tốt như thế, đừng nói là hắn, dù là Hình Phi, cũng chưa hẳn theo nổi ta? Này, ngươi làm gì đó?…”



Lê Đình Vãn thấy Mộ Dung Viễn đẩy cửa ra ngoài, liền vội vã đuổi theo. Mấy lời lải nhải của hắn vừa nhìn thấy một thân ảnh cao cao phía xa liền im bặt.



Dưới ánh trăng bạc, Mộ Dung Trí đứng bên một gốc trúc xanh biếc không xa, yên lặng nhìn về phía đó. Khi thấy Mộ Dung Viễn bước ra, gương mặt vốn lạnh lùng nghiêm nghị căng thẳng liền dịu lại, môi nở nụ cười mừng rỡ.



Mộ Dung Viễn thản nhiên nói. “Thấy không, khinh công giỏi thì có tác dụng gì? Sau này làm cho ngươi ít đầu cá hấp ăn nhiều vào, bổ não.”



Lê Đình Vãn không quan tâm mấy đến câu trào phúng của Mộ Dung Viễn, chỉ kỳ quái nói. “Sao ngươi biết lão tam đã cảm thấy hành tung của ngươi?”



“Bởi vì ngươi quá ngốc!”



Bị Mộ Dung Viễn mắng một câu, Lê Đình Vãn đang định phản bác, đã thấy Mộ Dung Trí phi thân vội vàng chạy tới, có chút lảo đảo. Y dừng lại trước mặt Mộ Dung Viễn, vẻ mặt còn có ngạc nhiên và kinh hỉ, nhưng vẫn không dám đến gần.