Tỏa Tình

Chương 20 :

Ngày đăng: 14:56 18/04/20


Lê Đình Vãn thấy thế, trề môi nói: “Tương phùng dưới trăng, thực sự là điều thú vị của nhân sinh a. Các ngươi chậm rãi trò chuyện, chậm rãi trò chuyện. Không làm phiền các ngươi, ta lập tức đi ngay.”



Hắn chắp tay sau lưng thong thả bước ra, khi bước qua bên người Mộ Dung Trí, đột nhiên dùng vai đụng y một chút, nhỏ giọng cười: “Không phải muốn biết chuyện về đệ đệ bảo bối của ngươi sao? Giờ người ta ở ngay trước mặt, có chuyện gì hỏi thẳng hắn được rồi.”



Bị Lê Đình Vãn chạm như thế, thần trí vốn vì quá vui mừng mà hồ đồ của Mộ Dung Trí mới tỉnh táo lại. Y nhìn gương mặt quen thuộc phía trước, vẫn không thể tin vào hai mắt mình.



Vẫn là một dáng mạn bất kinh tâm[1], hào hiệp phóng đãng, nhưng mi vũ dường như có thêm vài phần trầm ổn, con ngươi màu đen lóe ra quang mang mê người, ánh sáng có thể mê hoặc cả trái tim y.



Không biết vì sao, viền mắt bắt đầu hơi ướt át.



Con người y tưởng niệm hơn nửa năm, vốn đã cho rằng kiếp này không thể gặp lại, giờ đây lại xuất hiện trước mặt y, chân thực như vậy.



Kỳ thực từ sáng đã bắt đầu hoài nghi, nhưng lại không dám thử kiểm tra thêm một bước. Y sợ lại một lần nữa thất vọng. Thế nhưng tối nay biểu hiện của Lê Đình Vãn quá tệ, nếu còn tiếp tục giả vờ như cái gì cũng không biết, thực sự là lừa mình dối người rồi.



Vì vậy sau khi Lê Đình Vãn rời khỏi cũng liền bám theo, nhưng chỉ dừng lại ở khá xa. Có những bí mật y không dám khám phá, hơn nữa y cũng không dám tùy ý xông vào bí mật của người kia. Y không biết khi đã mắc quá nhiều lỗi lầm như vậy, người kia liệu có thể tha thứ cho mình không?



Không ngờ Mộ Dung Viễn lại tự động xuất hiện, thậm chí nửa điểm kinh ngạc cũng không có. Điều này khiến Mộ Dung Trí có chút an tâm. Họ ở bên nhau vài chục năm, là huynh đệ máu mủ tình thâm. Y biết Mộ Dung Viễn nhất định đã nhận ra y đã phát hiện ra bí mật này, cho nên cũng không đáng tiếp tục giả vờ nữa.



Hai người đứng dưới ánh trăng, im lặng một hồi, Mộ Dung Trí mới chậm rãi nói: “Cám ơn trời đất.”



“Cái gì?”



“Ta nói cám ơn trời đất, ngươi còn sống.”



Không muốn tiếp tục nhìn vẻ mặt vui mừng của Mộ Dung Trí, Mộ Dung Viễn chuyển tầm nhìn qua một bên, tự giễu. “Đúng vây, người tốt không sống được lâu, tai họa nghìn năm. Bị hỏa dược nổ tung còn có thể sống sót, coi như mạng ta cũng lớn rồi. Bất quá đôi chân lại tàn phế, ngươi nói đây có tính là báo ứng không?”
Y còn yêu Tiểu Phi không? Tiểu Phi? Không phải Hình Phi?



Y không yêu Hình Phi, nhưng Tiểu Phi ngây thơ hồn nhiên ấy vẫn tác động đến y. Tuy rằng thân ảnh kia đã càng ngày càng xa xôi, nhưng y vẫn không thể quên được đoạn kí ức vui vẻ nhất trong đời ấy.



Nhưng, yêu sao? Y còn không biết tình cảm ấy có phải yêu hay không…



Thấy Mộ Dung Trí chớp mắt do dự, đôi môi Mộ Dung Viễn thoáng lướt qua một tia cười khổ. Đáng tiếc gương mặt hắn vẫn chìm trong bóng tối, khiến người kia không thể nhận thấy được vẻ buồn bã chớp nhoáng ấy.



“Trở về đi, đến nơi ngươi nên đến. Ta muốn ở lại đây. Dù sao với y thuật của Lê Đình Vãn, sẽ có một ngày hắn chữa khỏi chân của ta…”



“A Viễn, kì thực ta…”



“Đừng tự oán trách nữa, tam ca. Cũng đừng nói xin lỗi, vì ta chưa từng oán trách ngươi.”



Mộ Dung Viễn di chuyển ghế, im lặng trở về phòng. Hắn đột nhiên nhớ đến một chuyện, liền quay đầu lại nói với Mộ Dung Trí. “Được rồi, còn quên nói với ngươi một tiếng chúc mừng.”



“Cái gì?”



Nhất thời không hiểu nổi ngụ ý của Mộ Dung Viễn, Mộ Dung Trí vừa định lên tiếng hỏi, cửa phòng trước mặt y đã đóng lại không chút do dự.







[1] Mạn bất kinh tâm: thờ ơ, không đếm xỉa tới.