Tỏa Tình

Chương 2 :

Ngày đăng: 14:56 18/04/20


A Viễn, cứu ta!



Cứu ngươi? Tại sao phải cứu ngươi? Ngươi có biết ta chán ghét ngươi thế nào không? Đều cùng họ Mộ Dung, vì sao mọi người đều coi ngươi như bảo bối, còn ta, trong mắt họ ngay cả gã tiểu tư[1] cũng không bằng? Ngươi sớm nên chết đi! Ngươi chết rồi, cũng chẳng có chuyện gì nữa.



Đừng, A Viễn, ta không có coi ngươi như tiểu tư, chúng ta là huynh đệ mà, cứu ta…



Người kia không đáp lại y. Y nhìn Mộ Dung Viễn lạnh lùng thờ ơ nhìn mình chìm xuống đáy nước, trên gương mặt trắng nõn lộ ra một nụ cười tươi phi thường khoái trá. Nụ cười ấy khiến y đang giãy dụa đột nhiên nhận ra, là Mộ Dung Viễn đẩy y xuống nước, vì hắn muốn y phải chết……



Tại sao?



Bọn họ là thân huynh đệ chỉ sinh kém nhau vài ngày, y yêu thương A Viễn như người thân thiết nhất, vì sao lại bị hắn ghen ghét đến vậy?



Đôi mắt nhìn gương mặt mỉm cười kia càng ngày càng xa xôi, Mộ Dung Trí đột nhiên có cảm giác muốn buông xuôi. Y không biết bơi, càng sợ cái cảm giác lạnh băng hắc ám này. Liều mạng giãy giụa chỉ khiến con người thờ ơ lạnh lùng kia càng thêm khoái trá, cũng chẳng cứu nổi mình.



Y tuyệt vọng buông tha giãy dụa, nhắm mắt lại, mặc cho cơ thể bị mặt hồ băng lãnh ôm lấy. Có lẽ không nhìn nữa cũng tốt, như vậy y sẽ không sợ bóng tối nữa, cả loại bóng tối dễ dàng nuốt chửng y này…



Khi thần trí y bắt đầu hỗn độn, bỗng thắt lưng bị ôm lấy, cảm giác được siết chặt khiến Mộ Dung Trí mơ màng hé mắt. Khuôn mặt tà nịnh quen thuộc hiện ra. Mộ Dung Viễn cầm lấy thắt lưng y, mạnh mẽ kéo vào trong lòng mình.



Mộ Dung Trí sợ hãi muốn đẩy người đang chế ngự y. Y không biết Mộ Dung Viễn muốn làm gì nữa. Tâm tư người này từ trước đến giờ y chưa bao giờ đoán nổi.



“Buông ra!”
Y phục ẩm ướt bị trút xuống, ấm áp da thịt tiến đến gần, ôm lấy cả thân mình y, khiến Mộ Dung Trí bỗng an tâm than nhẹ một tiếng. Điều này làm cho Mộ Dung Viễn hơi chấn động.



Từ năm sáu tuổi hắn đẩy Mộ Dung Trí xuống nước, hai người bọn họ không có việc gì cũng không cùng xuất hiện, càng không nói đến mấy tiếp xúc thân mật thế này. Thân thể lạnh lẽo của đối phương dựa sát vào người hắn, lại như dầu đổ vào lửa, khiến tình cảm vốn được đè nén thật sâu trong lòng hắn thoáng cái đều nổi lên.



Trong các con cháu nhà Mộ Dung, Mộ Dung Trí không phải người thông minh nhất, y chỉ là chăm chỉ hơn tất cả mọi người. Nhưng y vĩnh viễn đều lạnh lùng như khối băng, đem tất cả mọi người đẩy ra thật xa, còn coi hắn như đối thủ đề phòng. Nhìn Mộ Dung Trí mỗi ngày đều căng thẳng trong lòng, cố gắng làm mọi việc đều tận thiện tận mỹ đến kiệt lực, hắn luôn lo một ngày nào đó người này sẽ không chịu nổi nữa, mà mỗi khi thấy y thần sắc uể oải vì làm việc quá sức, Mộ Dung Viễn đều không biết nên giận y, hay thương tiếc y.



Thường ngày đã quen với dáng vẻ lôi lệ phong hành[2], tác phong hành sự quả đoán kiên nhẫn của Mộ Dung Trí, khiến Mộ Dung Viễn chưa từng nghĩ người này cũng có một đoạn thời gian suy yếu bất lực. Hay, đây mới thực sự là y?



Mộ Dung Viễn thở dài, cúi đầu khẽ hôn lên nhân nhi vẫn còn đang có chút mơ hồ, đôi môi ấy rất lạnh, còn hơi hơi run rẩy. Mộ Dung Viễn không kiềm chế được ôm chặt y hơn, khẽ liếm lên đôi môi ấy, rồi liền đẩy đầu lưỡi vào dò xét, chỉ mong có thể sưởi ấm sự lạnh lẽo ấy của đối phương. Không ngờ chiếc lưỡi mềm mại của đối phương lập tức cuốn lấy hắn, như thể sợ hắn rời đi, không buông tha mà hôn thật sâu. Sự nhiệt tình đột nhiên này khiến Mộ Dung Viễn thấy có chút kinh ngạc. Hắn tà tà cười, thuận thế cúi xuống hôn, đem Mộ Dung Trí áp dưới thân, khẽ cười nói: “Tam ca, đây là huynh khiêu khích ta trước. Huynh đã nhiệt tình như thế, đệ đệ ta đây sao có thể cự tuyệt được?”



Vừa nói, đôi tay linh hoạt đã mò xuống phía dưới, tham nhập vào tiết khố của Mộ Dung Trí, cầm chặt dục vọng của y mà nhẹ nhàng vuốt ve, còn dùng móng tay cào cào lên điểm đầu ở trên, khiêu khích cảm giác của y, khiến cơ thể Mộ Dung Trí chợt run lên. Y hồi phục tinh thần, ngước lên chạm phải đôi mắt tràn ngập tình dục đang chăm chú nhìn mình, lập tức liền đưa tay muốn đẩy người kia ra. Mộ Dung Viễn giữ chặt cổ tay y, kéo nó lên đỉnh đầu, vừa không ngừng hôn y, ôn nhu dỗ dành:



“Tam ca, huynh hiện tại đang rất lạnh đúng không, để ta tới sưởi ấm là được rồi, đừng chống cự, cứ thuận theo cảm giác của mình, huynh sẽ cảm thấy rất thoải mái đó.”







[1]Tiểu tư: Ngày xưa, kẻ chặt củi, chăn ngựa gọi là tư 廝. Sau gọi chung những kẻ hầu hạ thấp hèn là tư. Tiểu tư 小廝 ở đây nghĩa là đứa ở.



[2] Lôi lệ phong hành: mạnh mẽ vang dội.