Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu
Chương 2 : Danh Đao
Ngày đăng: 19:41 19/04/20
Bốn bề vắng lặng, Lưu Lạc cẩn thận chọn chỗ râm nghỉ ngơi.
Ngồi ở ngoài nơi nguy hiểm trong rừng sâu, hắn cũng không dám tùy tiện thả lỏng cảnh giác. Nắm đoản dao trong tay, tay trái cầm một khối lương khô chuẩn bị dùng để bổ sung thể lực.
Đây đã là ngày thứ ba rồi, nhai lương khô vô vị khô khan, trong lòng Lưu Lạc không khỏi cảm thấy phiền muộn. Nếu không phải vì nhiệm vụ xuất sư sát thiên đao kia, hắn thế nào lại chạy đến nơi núi sâu rừng rậm hoang dã này.
Mà hết lần này tới lần khác đi dạo ba ngày liền, vẫn không tìm được mục tiêu nhiệm vụ như trước.
Nhớ tới cái này không thể không nghiến răng, hung hăng cắn một miếng thịt khô, Lưu Lạc trong đầu nghĩ nếu như trong vòng ba ngày vẫn không tìm được mục tiêu nhiệm vụ, hắn tình nguyện phản bội lại xuất sư môn cũng không muốn tiếp tục ở địa phương quỷ quái này nữa! Người chơi không thể hoàn thành nhiệm vụ xuất sư, chỉ có một lựa chọn, đó chính là phản sư môn.
Đây quả thực không phải nơi người ở, chung quanh đều là người chơi cấp bậc cao chim muông cùng thú vật, không những ban ngày phải trốn tránh dã thú trong rừng giống như kẻ trộm, ngay cả buổi tối ngủ cũng không thể an tâm. Không có chỗ nào ở an toàn, không chỗ nào ăn, thực sự giống như là một người Hán lang thang.
Hơn nữa trước khi hoàn thành nhiệm vụ vẫn không thể logout!
Nhớ trước lúc xuất phát, ánh mắt của các trưởng lão sư môn ý vị thâm trường. Lưu Lạc nghiến răng nghiến lợi nghĩ, lẽ nào bọn họ cố ý đem cái nhiệm vụ xuất sư căn bản không có khả năng hoàn thành giao cho mình, thay đổi phương pháp bức mình rời khỏi sư môn?
Nhớ lại một màn quỷ dị lúc bắt đầu xuất hành, ngày thường các trưởng lão không cần gặp mình đột nhiên thay đổi thái độ, vô cùng xum xoe. Đây không phải cái gì trong lòng có quỷ?
Càng nghĩ càng thấy mình suy đoán chính xác, ngực Lưu Lạc tức giận bất bình.
Có cần thiết không, có cần thiết không? Không phải là bình thường thỉnh thoảng lén lấy đan dược của các người, thả thuốc chút thuốc sổ trong cơm tối sao? Có cần phải chỉnh tôi như thế?
Lưu Lạc hung hăng thở ra một hơi, ném thịt khô trong tay, lưu loát đứng lên.
Muốn bức tôi? Cố tình không cho các người như ý!
Ý nghĩ vốn muốn buông tha nhiệm vụ trong đầu đã sớm bay lên chín tầng mây, Lưu Lạc hiện tại tràn đầy nhiệt huyết, thề không hoàn thành xong nhiệm vụ không bỏ qua!
Không phải là tìm người? Ở trong rừng sâu này tôi dạo một vòng không tìm được, tôi không tin dạo mười vòng vẫn không tìm được!
Mở trang gợi ý nhiệm vụ ra, mặt trên chỉ có vài chữ.
Đệ tử Thiên Sơn Lưu Lạc (thủ tịch) nhiệm vụ xuất sư.
【 Tại dãy núi Thái Âm, tìm khiếm Danh Đao truyền thụ ẩn lui 】
Vừa bước một bước, Tề Dã trong lòng buồn cười nghĩ. Xem ra từ sau lúc Lưu Lạc này tới, thời kì khô khan của mình trong rừng, cũng nhanh đến cuối.
Mà cậu rốt cục có thể, đi chỗ đó trên giang hồ xoay một lần.
Hai người đi không bao lâu, liền đi tới một con đường nhỏ vắng lặng. Hai bên đường dần dần có vết tích do con người làm ra, không mờ mịt chả có bóng người như trước.
Đi trên đường đá nhỏ, Tề Dã giới thiệu với người phía sau, chỉ vào một bên hàng rào cùng đồ vật khác nói.
“Tất cả ở đây, đều là sư phụ cùng tôi tự tay làm. Con đường dưới chân cậu này, sư phụ tìm khối đá mười năm ra.”
Lưu Lạc tùy tiện bước không khỏi dừng lại, vừa nghĩ đến con đường dưới chân này là thành quả tâm huyết của người nào đó tìm mười năm, cũng không dám lại tiếp tục tùy ý giẫm lên.
Tề Dã trông thấy động tác của hắn, cười cười. “Tới trải đường chính là để người khác giẫm lên.”
Cậu mang theo Lưu Lạc đi tới một tòa sải viện (nhà củi) cuối đường nhỏ, cổng tre giản dị khép hờ, mơ hồ truyền đến tiếng đốn củi. Đi tới trước cửa, Tề Dã dừng một chút, nhẹ nhàng hô.
“Sư phụ, con đã trở về, Thiên Sơn có khách tới chơi.”
Tiếng đốn củi thoáng chốc ngừng lại, Lưu Lạc chỉ cảm thấy trong nháy mắt, dường như không khí đều tĩnh lại, làm cho người ta cảm thấy áp lực không cách nào hô hấp.
Một lúc lâu, bên trong truyền tới thanh âm già nua lại có chút cô đơn. “Đi vào.”
Tề Dã mang theo Lưu Lạc đi vào sân nhỏ, bên trong, một nam tử trung niên cầm sài đao đang giương mắt nhìn bọn họ.
Ông chỉ cầm một cái đao đốn củi bình thường nhưng lại khiến người khác cảm thấy đang nắm trong tay vũ khí sắc bén nhất thiên hạ. Dường như cho dù là có thiên thiên vạn vạn người đối địch, cũng không đấu được ông. Cái loại khí thế nghiêm nghị này, như là một cái đao vô hình, muốn đem ngươi cắt như kim loại.
Nhưng mà nhìn đôi mắt ông, bạn sẽ nghĩ tất cả chỉ là ảo tưởng. Bởi vì đôi mắt ấy, so với bất luận cái gì, so với lão nhân gần cuối đời còn tang thương hơn, có vô tận không thể nói cùng mệt mỏi rã rời.
Tề Dã cung kính lên tiếng gọi sư phụ, đi tới bên cạnh người nam tử trung niên bình tĩnh đứng.
“Hiện tại cậu là Thiên Sơn thủ tịch đệ tử đương nhiệm?” Thanh âm tang thương từ trong miệng nam tử phát ra, ông đang nhìn Lưu Lạc.
Trong nháy mắt, Lưu Lạc khẩn trương đứng thẳng lập tức hiểu rõ.
Nam nhân trước mắt này, chính là hai mươi năm trước, khiến thiên hạ biến sắc —— Danh Đao.