Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 3 : Nhân danh thụ ảnh

Ngày đăng: 19:41 19/04/20


Đem một người so sánh với một cây đao, có lẽ ở người thường xem ra là kỳ quái.



Nhưng mà ở trên giang hồ, cũng chính là kính ý đối với một người sử dụng đao. Loại tôn kính này chẳng phân biệt được địch ta, cho dù là bạn của ông, đồng bọn, hay là kẻ thù của ông, đối thủ, đều đồng ý cái xưng hô này.



Đây là sự tán thành thực lực đối với một nhân vật truyền kỳ.



Danh Đao là không có tên, người giang hồ chỉ gọi ông là danh đao, mà các đồng bọn mà ông từng thân cận đều đã không còn nữa. Trên đời này, người hiện tại thân với ông nhất là Tề Dã, nhưng cũng chỉ gọi ông là sư phụ mà thôi.



Danh Đao, người sử dụng đao chuyên nhất thiên hạ, hai mươi năm trước võ lâm thuật lại. Tên này đã từng khiến bao nhiêu người nghe tới là thấy biến sắc, nghe tới là hoảng sợ, kia đều không thể đuổi kịp.



Bây giờ, ông chỉ là phu đốn củi giữa núi sâu rừng già.



Sau khi Lưu Lạc biểu lộ thân phận của mình, Danh Đao liền mang Lưu Lạc vào buồng trong, lưu lại một mình Tề Dã canh ở ngoài cửa.



Tề Dã vô cùng buồn chán đứng bên bồn hoa chăm sóc hoa cỏ, cũng không vì sắp xếp này mà thấy bị lạnh nhạt.



Sư phụ cậu vẫn như thế này, không muốn để ngươi biết chuyện thì tuyệt đối sẽ không nói, muốn ngươi biết, cũng không phải do ngươi nói không.



Tề Dã hiểu rõ, chốc lát hai người bọn họ từ trong phòng đi ra, có lẽ mình nên rời khỏi nơi rừng sâu này. Mà đi nơi nào, Tề Dã vòng vo chuyển suy nghĩ một chút, trạm đầu tiên hẳn là đến Thiên Sơn đi.



Sư phụ từng nói qua, trên đời này nếu như còn có người không đem Danh Đao coi là kẻ địch, vậy cũng chỉ có phái Thiên Sơn thôi.



Lúc nói đến đây, vẻ mặt Danh Đao bình tĩnh, phảng phất coi như là địch của toàn bộ giang hồ cũng không khiến ông động dung.



Mà trên thực tế, Danh Đao gần như có thể tính là kẻ địch của toàn bộ giang hồ. Mấy năm nay, người đến đây truy giết một nhóm lại một nhóm, chỉ là Tề Dã đến đây sau đó gặp được, có không dưới mười nhóm người.



Trong đó, bao gồm các môn phái, cho dù là võ lâm chính phái hay tà môn ma đạo, dường như đều đem Danh Đao coi là kẻ địch.



Toàn bộ nguyên nhân, Danh Đao từng cự tuyệt giải thích với cậu.



Hai mươi năm trước đến tột cùng xảy ra cái gì, Tề Dã cũng không biết. Ban đầu cậu lý hiểu Danh Đao, chỉ là từ bóng lưng dáng vẻ hào sảng lúc đầu trên tấm tuyên truyền



Tại lúc đầu tiến vào trò chơi, khi cơ duyên xảo hợp trở thành đồ đệ của Danh Đao, Tề Dã không thể nghi ngờ là hưng phấn. Bởi vì mình trở thành đệ tử của người này, đây có thể nói so với bất luận kẻ nào đều càng hiểu rõ ông hơn, không chỉ là một bóng lưng.




Tề Dã buồn cười nhìn dáng vẻ người kể chuyện của hắn.



“Cậu có biết hay không… Ừ, cậu chưa từng logout, nhất định là không biết.” Không chờ Tề Dã đáp lời, Lưu Lạc tự hỏi tự đáp. “Do sau này công trắc 《 Nhất mộng giang hồ 》, ở hiện thực đã được một tháng, nhưng thời gian trong trò chơi đã một năm. Theo lý thuyết, các bảng theo thứ tự cũng sớm sắp xếp, danh tự có chủ.” (chỗ này chém bừa đây ạ)



Đứng bảng thứ hạng, đối với Tề Dã đã từng chơi các loại trò chơi mà nói, đây không phải từ ngữ mới.



“Bởi vì trò chơi là loại võ hiệp, 《Nhất Mộng 》 không có bảng thứ hạng đẳng cấp, đổi lại làm bảng thứ hạng thực lực thay thế, cái khác còn có bảng mỹ nhân, bảng binh khí và vân vân. Nhưng hiện giờ người chơi ở đẳng cấp không cao, chiếm giữ bảng binh khí phần lớn là NPC trong trò chơi.” Nói đến đây, ánh mắt mờ mịt Lưu Lạc liếc Tề Dã.



“Mà tên Diệp Vô Truy này, từ thời gian trò chơi một năm trước đã vững vàng chiếm vị trí trước mười.”



“Vậy thì làm sao?” Tề Dã vẻ mặt không hiểu, tại cậu xem ra, cho dù là mình luôn chiếm bảng thực lực trước hạng mười, cũng không phải chuyện gì khiến người kỳ quái.



Dù sao cũng là Danh Đao truyền thụ, sao có thể không có chút tài năng.



“Nếu như là người bình thường còn không có gì, thế nhưng cậu Diệp Vô Truy lớn nhỏ, tròn một năm rồi, chưa từng có bất cứ người nào gặp qua cậu, cũng không có ai nói quen biết cậu. Đây chẳng lẽ không kỳ quái? Thân là người đứng trong mười cao thủ bảng thực lực, cũng không có khả năng mai danh ẩn tích đến loại tình trạng này.”



Lưu Lạc nói đến đây, Tề Dã đã có chút bừng tỉnh.



Cậu bị nhốt ở trong rừng không thể ra ngoài, là xuất phát từ bất đắc dĩ. Thế nhưng đối với những người chơi khác trong trò chơi mà nói, đây cũng tràn ngập cảm giác thần bí.



Một cao thủ bảng thực lực chưa từng lộ qua trước mặt người khác, đủ để dấy lên lòng bát quái của bất cứ người nào.



Thảo nào vừa rồi ngay cả Lưu Lạc cũng là loại phản ứng này.



“Không nghĩ tới tôi lại là người đầu tiên nhìn thấy cậu.” Lưu Lạc thì thào tự nói, vẻ mặt đáng tiếc. “Nếu ở đây có thể logout, tôi trở lại trên diễn đàn post một bài. Nói mình gặp được vô ảnh nhân Diệp Vô Truy trong lời đồn, tuyệt đối nóng!”



“Được rồi, tôi hiểu.” Tề Dã gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hỏi một vấn đề khác. “Ở trên bảng thực lực, tôi xếp hạng mấy?”



“À, hạng chín. Thuận tiện nói một chút, tôi là hạng bảy.”



Không biết có phải ảo giác hay không, Lưu Lạc cảm thấy mình vừa nói ra khỏi miệng, khuôn mặt Diệp Vô Truy thoáng cái đen.