Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu
Chương 4 : Đứng bảng
Ngày đăng: 19:41 19/04/20
Sáng sớm hôm sau, Diệp Vô Truy liền chào từ biệt Danh Đao.
Nam tử luôn luôn ít lời cũng không nói thêm gì, chỉ lấy ra một thanh trường đao bị bọc trong miếng vải đen, giao vào trong tay hắn.
Con ngươi Diệp Vô Truy phát sáng, nhìn không ra vẻ mặt của nam nhân, vươn tay tiếp nhận thanh đao. Xốc miếng vải đen lên, hình dáng của đao hiện ra trước mặt người khác.
Đó là một thanh trường đao đen kịt toàn bộ, từ chuôi cầm đến lưỡi đao, ngoại trừ đen ra không có màu sắc gì khác. Cả thanh đao chỉ có chỗ lưỡi đao, mới có thể thỉnh thoảng phản chiếu ra một ít lệ mang.
Nếu như nhìn nó một thời gian dài, không khỏi thấy lạnh cả người.
“Sư phụ…” Sau khi thấy rõ hình dạng của đao, Diệp Vô Truy ngây ngẩn cả người.
Danh Đao chỉ nhàn nhạt gật đầu. “Diệp nhi, thanh đao này về sau thuộc về con.”
Mở mồm, tựa như muốn nói gì đó. Nhưng mà cuối cùng, có lẽ cái gì cũng không nói ra miệng. Diệp Vô Truy đem miếng vải đen quấn lại trên thân đao, cột sau người. Sau khi làm xong tất cả, hắn hướng Danh Đao lạy ba lạy, cũng không quay đầu lại rời khỏi tiểu viện này.
Lưu Lạc không hiểu nhìn Diệp Vô Truy đột nhiên rời khỏi cùng Danh Đao vẫn không không nhúc nhích như trước, mặc dù trong lòng kỳ quái, nhưng vẫn lập tức đuổi theo Diệp Vô Truy ra khỏi tiểu viện.
“Ai, tôi nói cậu, rời đi như thế, không nói lời từ biệt với sư phụ cậu?” Đuổi theo Diệp Vô Truy đi trước một bước, Lưu Lạc hỏi.
“Sư phụ không phải loại người sẽ vì ly biệt mà sầu não, chúng tôi không cần nói lời từ biệt.” Diệp Vô Truy không muốn nhiều lời.
“À.” Rầu rĩ trả lời, Lưu Lạc theo sát phía sau cậu, cũng không nói nhiều.
Hắn sợ nhỡ đâu mình lắm miệng chọc giận Diệp Vô Truy, đến lúc đó người ta một mạch đem hắn ném vào trong rừng vậy nguy rồi.
Nhưng mà, có lẽ đường ra khỏi rừng quá dài, có lẽ Diệp Vô Truy cố ý thả chậm tốc độ. Nói chung, theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người vẫn như trước chưa có dấu hiệu muốn ra khỏi rừng.
Mà Ly Hỏa này, lại có thể khiến Hảo Mộng Vô Hoa khuất phục ở đệ nhị, đến tột cùng hắn là ai?
Ánh mắt không khỏi dừng ở vị trí đệ nhất bảng thực lực nhiều hơn vài giây, Diệp Vô Truy mới mở các bảng khác.
Trên bảng mỹ nhân đều là tên một số ID xa lạ, cậu cũng không có hứng thú. Mà bảng trên vũ khí, đệ nhất bảng vũ khí chính là một thanh trường đao.
Đệ nhất bảng vũ khí, vũ khí “Đao”, chủ nhân của nó là thiên hạ đệ cửu Diệp Vô Truy.
Đây là người chơi đầu tiên leo lên bảng vũ khí, nhưng lại thoáng cái nhảy vọt lên vị trí đầu.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Vô Truy sau khi thấy, là liên lạc thương nghị với Hảo Mộng Vô Hoa một phen. Nhưng mà 《Nhất Mộng Giang Hồ》để hiệu quả rất thật, cũng không giúp đỡ hai người chơi trò chuyện ở cự ly xa, muốn liên hệ với bạn bè ở nơi xa, chỉ có thể mua bạch cáp tại trạm dịch, dùng bồ câu đưa tin liên lạc.
Cho nên lựa chọn tốt nhất bây giờ, chỉ có thể rời khỏi biên cảnh rừng sâu, đến trạm dịch trong thôn.
Đem một tháng thế ngoại cao nhân, Diệp Vô Truy đến được thôn xóm, là lần đầu tiên tiếp xúc với người chơi bên ngoài trừ Danh Đao, NPC, Lưu Lạc. Tuy rằng chỉ là một thôn nhỏ, nhưng có thể ở gần điểm nhiệm vụ cao cấp là có nguyên do, nhân khí ở đây cũng rất thưa thớt.
Bên cạnh người bán hàng rong rải rác, trẻ con chạy trốn chơi đùa ở đầu đường, cùng với vài người nông dân cầm dụng cụ mặc xiêm y vải thô nhưng vẻ mặt lại khinh hoãn. Trừ bọn họ, những cảnh tượng vội vã ấy, người không dễ dàng dừng lại cước bộ, Diệp Vô Truy có thể cảm nhận được khí tức trên người bọn họ giống với mình.
Khoảng cách trong lúc đó của người chơi cùng NPC phân biệt rõ ràng, nhưng đây có thể chỉ là so sánh với NPC bình thường.
Diệp Vô Truy hạ cước bộ, chuẩn bị đi đến một gian tửu quán hướng tây. Còn chưa sải bước, cậu liền nghe xa xa truyền đến một tiếng cười dài.
“Cuối cùng cậu cũng đến! Tớ đợi đã lâu!”
Chớp mắt, thanh âm người nọ đã tới gần bên tai.