Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu
Chương 5 : Hoài bích chi hoạn
Ngày đăng: 19:41 19/04/20
Một đôi bàn tay to đánh tới, mắt thấy gần bắt được vai Diệp Vô Truy.
Nhưng mà trước một khắc bàn tay gần chạm vào vai cậu, Diệp Vô Truy dưới chân dùng lực, thân thủ nhanh nhạy tránh được chiêu đánh bất ngờ kia.
“A?” Người đến hơi kinh ngạc, một kích không đắc thủ, cũng không truy kích nữa mà ngừng tay lại.
“Mấy ngày nay trốn đi đâu? Học thân pháp này trái lại không tầm thường.”
Diệp Vô Truy nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, chỉ thấy khuôn mặt vô cùng quen thuộc đã từng nhìn qua vô số lần, đang lộ vẻ tươi cười khiến người ta nghiến răng. Cậu hết sức không ngờ, mình vốn muốn tìm người này, mà mình vừa mới ra khỏi rừng đã chủ động xuất hiện trước mặt mình.
“Làm sao cậu tìm được nơi này?”
Người đến cười thần bí. “Làm một trong vô số người quan tâm tới hành tung của cậu gần đây, tớ chỉ là tương đối hiểu cậu, hơn nữa một vận may mà thôi.” Nói, đi đến một bước dùng tay phải khoác lên vai Diệp Vô Truy. “Đi, tìm một chỗ nói chuyện.”
Gian ghế lô bên trong quán trà, Diệp Vô Truy dù bận vẫn ung dung bưng một chén trà sau thu, mà ngồi đối diện hắn. Chính là người chơi thứ hai cậu gặp trong trò chơi, cũng là bạn tốt của cậu trong hiện thực —— Hảo Mộng Vô Hoa.
“Một tháng đều không liên lạc được với cậu, trên bảng thứ hạng vẫn hiện tên của cậu. Tớ đã nghĩ, tiểu tử cậu nhất định là vận khí tốt, trốn trong rừng núi nào tu luyện đi.” Hảo Mộng Vô Hoa rót một chén rượu, nhìn người đối diện. “Không nghĩ tới lại là Danh Đao.”
Nghe hắn nhắc tới tên của sư phụ, Diệp Vô Truy âm thầm hạ mi. “Cậu còn chưa nói, sao biết tớ ở chỗ này.”
“Cái này nha.” Hé miệng cười cười, dáng cười khiểu khích Diệp Vô Truy thập phần quen thuộc xuất hiện trên mặt hắn, Hảo Mộng Vô Hoa nói. “Trong trò chơi một năm, tớ chuyển khắp các danh sơn ẩn lâm, mà thẳng đến hôm qua mới thật sự xác định được vị trí của cậu. Xem qua bảng thứ hạng chưa?”
“Mới vừa xem qua.”
Nghĩ đến vị trí thứ chín kia, tâm tình Diệp Vô Truy không được tốt lắm.
Trong 《Nhất Mộng 》 tuy rằng đặt ra người chơi đều có khả năng cưỡi ngựa, nhưng điều khiển tốc độ ngựa cùng độ thuần thực cũng do người chơi cưỡi ngựa mà tăng thêm. Hoàn toàn là người mới cưỡi ngựa, tư thế của Diệp Vô Truy không khỏi có chút lúng túng.
Người đi phía trước buồn cười nói. “Thế nào, Danh Đao không dạy cậu tập cưỡi ngựa?”
Lời vô ích, trong rừng nào có đất trống cho cậu luyện tập cưỡi ngựa? Lườm hắn một cái, Diệp Vô Truy không để ý tới.
Hai người cứ như vậy một đường đi đến hướng Tây, thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi trên đường. Hai ngày sau, vừa đến chân núi Thiên Sơn trấn Đồng Tường.
Khác với thị trấn khác, trấn nhỏ ở chân núi Thiên Sơn này, dường như có chút phồn hoa hơn. Diệp Vô Truy cùng Hảo Mộng Vô Hoa vừa đến cổng trấn nhỏ, nhìn người đến người đi, tiếng động náo nhiệt xôn xao, đều không khỏi có chút sửng sốt.
“Đây không phải thôn trấn, Vương đô cũng không hơn như cái này.” Hảo Mộng Vô Hoa cảm khái.
Diệp Vô Truy nhìn đoàn người lui tới, thình lình hỏi. “Chú ý tới không?”
“A, rõ ràng như thế. Sao có thể không phát hiện được?” Hảo Mộng Vô Hoa cười đáp lại.
Hai người đều phát hiện một chút khác thường, người lui tới trấn này, phần lớn là người phối đao kiếm, nhìn từ khí chất đến hành vi, rõ ràng là nhân sĩ giang hồ. Nơi này đột nhiên xuất hiện người giang hồ tới, lại chiếm nhân số đông đúc trên tám chín thành.
Cho dù nơi này dưới chân núi Thiên Sơn một trong tám đại môn phái võ lâm, cũng không nên tụ tập nhiều người giang hồ như vậy.
Diệp Vô Truy ngẩng đầu, nhìn mây mù mơ hồ lộ ra một góc đỉnh núi.
Thiên Sơn này, chẳng lẽ có cái gì kỳ quái hay sao?