Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 25 : Khẩn cấp giao phong

Ngày đăng: 19:41 19/04/20


Diệp gia ngũ tử Diệp Phàm, năm đó trên giang hồ, cũng là nhân vật một đời kinh tài tuyệt đẹp.



Hằn rời nhà từ khi còn nhỏ, một mình đi tới Tây Thục, sau lại đánh bậy đánh bạ đi tới Thiên Sơn, được cao nhân Thiên Sơn thu làm đồ đệ, luyện được một thân võ nghệ tuyệt thế. Thiếu niên cao ngạo, tuyệt kỹ bên thân, hơn nữa dung mạo tuấn tú, Diệp Phàm một dạo từng là nhân vật khiến quấn mộng dắt hồn của các nữ tử giang hồ.



Nhưng mà, nhân vật nhất giới như vậy, bởi vì một đoạn tình duyên dây dưa với tiểu thư Đường gia, mà cuối cùng mất mạng. Gút mắt sâu xa trong đó, yêu hận kéo không ngừng, chung quy chỉ là tình của một người.



Lúc nghe được người phía sau gọi mình là “Tiểu Phàm”, Diệp Vô Truy chớp mắt liền hiểu được, sợ là nhận sai người. Người nọ phía sau, nhất định đem mình nhầm cho rằng là Diệp Phàm.



Mà nghe câu nói đứt quãng kia của hắn, người này gọi Diệp Phàm là “Ngũ đệ”, tên gọi thân mật là “Tiểu Phàm”, đây không phải cũng là một vị trang chủ nào đó của Tàng Kiếm sơn trang chứ?



Trên Diệp Phàm có bốn người anh, mỗi người đều là nhân vật kiệt xuất. Đại ca Diệp Anh lãnh ngôn, nhị ca Diệp Huy cơ trí, tam ca Diệp Vĩ khiêu thoát, tứ ca Diệp Mông hiền lành. Chẳng qua là không biết vị phía sau đem mình nhận sai này, sẽ là vị trang chủ nào?



Diệp Vô Truy đang xấu hổ không biết là đẩy ra, hay đứng yên tại chỗ. May là lúc này có người giải vây giúp cậu, có hai người từ xa đến gần, chính là Diệp Anh cùng Diệp Huy vừa gặp hôm qua.



Nhị trang chủ Diệp Huy thấy tình trạng của hai người đầu tiên, cũng kinh ngạc không nhỏ, lập tức hiểu được, lúc này quát lớn.



“Diệp Mông, sao em lại vô lễ như vậy! Đây là đãi khách thế nào!?”



Hóa ra người nhận sai Diệp Vô Truy, chính là tứ trang chủ Tàng Kiếm sơn trang, Diệp Mông.



Diệp Mông nghe được nhị ca quát mắng, cũng dần dần hồi phục tinh thần, hắn tỉ mỉ quan sát người trong lòng, mới phá hiện mình nhận sai. Nhất thời vui sướng trên mặt đều rút đi, càng lộ vẻ tái nhợt. Hắn buông Diệp Vô Truy ra, thần sắc dường như có chút bi tuyệt, vốn tưởng rằng Diệp Phàm trở lại, thời gian quay đầu lại cũng là công dã tràng. Đại bi đại hỉ này, khiến người ta sao chịu được.



Diệp Mông lảo đảo lui ra phía sau hai bước, lẩm bẩm áy náy.



“Xin lỗi, xin lỗi, em còn tưởng rằng ngũ đệ… là ngũ đệ đã trở về. Em thật là khờ, rõ rằng em ấy đã…” Nói đến đây, thanh âm hắn có chút nghẹn ngào.



Diệp Mông từ trước đến nay hiền lành dễ thân, coi trọng nhất chính là người thân, vì đệ Diệp Phàm rời đi đã bị đả kích lớn nhất, đó là vị tứ ca này.



Thấy dáng vẻ hoảng sợ của hắn, trong lòng Diệp Vô Truy cũng có vài phần không đành lòng, song song lại có vài phần ước ao. Ước ao Diệp Phàm đã mất kia, còn có thể được người nhà tưởng niệm nhiều như vậy.



Hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ, khiến Diệp Vô Truy chưa từng trải qua thân tình huyết thống chân chính, cậu cùng với những người trong nhà mâu thuẫn, cũng không phải một hai câu có thể nói rõ. Lúc này đây, đối với Diệp Mông bộc lộ thực tâm, Diệp Vô Truy cũng không vì hắn nhận sai người mà xấu hổ, trái lại càng hơn vài phần quan tâm.
Chỉ biết người này không nói được lời hữu ích, Ly Hỏa không để ý tới hắn, tiếp tục chuẩn bị vật phẩm hành động đêm nay. Chỉ là tâm trạng hắn cũng không đoán được, nếu thất bại…



Không, ánh mắt Ly Hỏa ngưng tụ. Hành động lần này, tuyệt đối không cho thất bại!



Toàn bộ thích khách, phần lớn sẽ chọn hành động vào buổi tối. Nguyên nhân không ngoài ba điều.



Thứ nhất, buổi tối dễ dàng ẩn nấp. Thứ hai, buổi tối là thời gian nghỉ ngơi của mọi người, thời gian này đại đa số người sẽ hạ thấp phòng bị. Thứ ba, đại khái chính là ánh trăng tốt, lúc ám sát có thể thuận tiện ngắm trăng. Đương nhiên, đó là truyện cười.



Bất quá Ly Hỏa chọn hành động buổi tối, cũng bởi vì ba điểm trên. Hành trình Tàng Kiếm sơn trang lần này, sợ rằng đối phương sớm có phòng bị, buổi tối hoặc ban ngày thực sự không giống.



Mà chọn hành động buổi tối, chỉ vì tránh tai mắt của người mà thôi. Không phải tránh Tàng Kiếm sơn trang, mà là tai mắt của người giang hồ, trong đó, có thể còn bao gồm ám tiếu của Cửu Trọng giáo âm thầm theo hắn.



(Ám tiếu: Lính đứng ở vị trí kín đáo.)



Cho dù hắn là thiếu giáo chủ Cửu Trọng, cũng không có nghĩa là vô tư ở Cửu Trọng giáo.



Bóng đêm thấp thoáng, Ly Hỏa một đường đi nhanh thoát khỏi ám tiếu trong giáo, từ từ đi đến phương hướng của Tàng Kiếm sơn trang.



Buổi tối Tàng Kiếm sơn trang như trước có đệ tử thủ vệ, nếu đi vào từ đường thủy, nhất định sẽ bại lộ. Cho nên ngay từ đầu, hắn không định đi trong hành lang nước.



Nhìn ánh trăng dập dờn dưới mặt hồ xanh biếc, Ly Hỏa tiện tay cầm một hòn đá lên, ném ra giữa hồ, lập tức phóng người lên.



Thân pháp quỷ dị nhẹ nhàng khiến hắn nhảy rất xa trên mặt hồ, thẳng đến sắp rơi xuống mặt nước, mũi chân Ly Hỏa điểm nhẹ, vừa vặn đạp trên hòn đá vừa ném ra, lại mượn lực bay rất xa. Một đường đi tới, hắn không ngừng ném đá trên mặt hồ mượn lực, từ xa nhìn lại, như đạp vào nước không vết tích, giống như thần tiên!



Không phí nhiều thời gian, hắn liền đứng bên bờ ở Tàng Kiếm sơn trang, mà đá trong tay, cũng vừa vặn dùng hết. Khinh công cùng sức phán đoán này, đủ để cho bất luận kẻ nào cũng sợ hãi than.



Đứng ở giáp ranh Tàng Kiếm sơn trang, nhìn ngọn đèn dầu dập tắt gần trong gang tấc, ánh mắt Ly Hỏa lãnh lệ, câu lên một tia mỉm cười tính thế bắt buộc.



Diệp Vô Truy, có phải cậu cũng đang chờ tôi hay không?!