Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 26 : Không thể giết

Ngày đăng: 19:41 19/04/20


Ngọn đèn dầu bên cạnh bàn được châm lên, gian phòng tối đen thoáng cái trở nên sáng sủa.



Thế nhưng ánh đền nho nhỏ có phạm vi chiếu sáng hữu hạn, chỗ ánh đèn không thể chiếu đến, mơ hồ thấu lộ mờ tối.



Diệp Vô Truy cũng không ngại những việc này, cậu chỉ cầm lấy giá để đèn, đặt tới trên bàn trước cửa sổ. Giơ tay lên đẩy cửa sở ra, ánh trăng cứ như vậy chiếu vào trong phòng.



Ánh trăng đêm nay rất tốt, ánh trăng trắng bạc lưu lạc đến trên thềm đá ngoài cửa sổ, như một dòng suối màu bạc nhỏ. So với trong phòng mờ tối, ngoài phòng trái lại sáng sửa hơn rất nhiều.



Ánh mắt treo ở vầng trăng tròn giữa không trung, Diệp Vô Truy xoay người, quyết định không bằng nhân cơ hội ánh trăng sáng này uống vài chén rượu. Mà trong nháy mắt cậu quay đầu lại lấy chén, một cơn gió lạnh thổi đến, ánh đèn vốn không sáng đột ngột bị thổi tắt.



Mất đi ánh nến, gian phòng tối tăm hơn nhiều, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ là nguồn sáng duy nhất.



Tay trái đang đưa ra nhất thời dừng lại, trong bóng tối chỗ không thể thấy, khóe môi Diệp Vô Truy hơi câu lên.



Cậu vươn tay cầm lấy chén rượu, rót đầy chén rượu, sau đó lại rót đầy một chén khác. Đem hai chén rượu đặt trên bệ cửa sổ được ánh trăng chiếu rọi, Diệp Vô Truy nhẹ giọng nói.



“Nếu tới, không bằng đi ra cùng uống một chén.”



Ngoài cửa sổ chỉ có bóng cây lòa xòa lay động, không ai đáp trả cậu.



Nhưng Diệp Vô Truy cũng không để ý, cậu chỉ bưng chén rượu của mình, như là lẩm bẩm nói: “Tôi vốn tưởng cho dù là địch nhân, cũng có thể ngắm trăng cùng uống. Tối thiểu cá nhân tôi mà nói, tôi còn rất bội phục cậu.”



Lúc này, trả lời cậu không phải yên lặng. Trong bóng tối có một thân ảnh đi ra, hắn nhìn Diệp Vô Truy một mình uống rượu, thấp giọng cười.



“Bội phục tôi? Tôi cũng không biết mình có đức năng gì, có thể khiến Danh Đao truyền thụ Diệp Vô Truy kính nể.”



“Có dũng khí một mình xông vào Tàng Kiếm sơn trang, người bình thường không có can đảm làn được.” Diệp Vô Truy nhấp một ngụm rượu trong chén, xoay người nhìn người nọ đi ra khỏi bóng tối: “Mà liều lĩnh ban đêm xông vào Tàng Kiếm sơn trang còn có tự tin như vậy, cậu là người duy nhất.”



Người nọ không khỏi khẽ cười rộ lên: “Nếu không ở trường hợp này, tôi thật muốn cùng cậu uống một chén, Diệp Vô Truy. Từ trước đến nay tựa hồ cậu là người đầu tiên khen tôi.”



Ly Hỏa mặc một thân hắc y, đứng trong bóng đen thân hình dường như biến mất, mà lúc này hắn từ trong bóng tối đi ra, ánh trăng chiếu xuống, hắc y trái lại thấy được.
Cậu thấy Ly Hỏa nhìn mình, trả lời: “Thế nào, cậu nghĩ lần này có thể bình yên rời đi sao?”



Ly Hỏa nội tâm cười khổ, trên mặt vẫn làm bộ không đổi: “Cho dù ba vị trang chủ đến thì có sao, hiện tại cậu đang ở trong tay tôi, tôi có thể lấy cậu làm con tin.” Nói xong, hắn giả vờ ngoan lệ cầm trường kiếm trong tay đặt tại chỗ yết hầu của Diệp Vô Truy, trầm giọng nói: “Cậu nghĩ như vậy đáng giá sao? Vì một cái nhiệm vụ, mà để mình công lao đổ biển.”



Trong 《Nhất Mộng Giang Hồ》 nếu người chơi tử vong, chỉ có hoàn toàn làm lại từ đầu. Nghiêm phạt nghiêm khắc như vậy, cho dù là Diệp Vô Truy cũng không cách nào chịu đựng.



Ly Hỏa chờ mong biểu tình của đối phương khi nghe được những lời này của mình, quả nhiên thấy Diệp Vô Truy nhướng mày.



“Tôi vốn tưởng cậu sẽ không chọn loại cách làm lưỡng bại câu thương này.”



“Đó chỉ do cậu tưởng, cũng không phải tôi.” Ly Hỏa mặt không biểu tình, thanh âm lạnh lùng, mặt hướng ba vị trang chủ cao giọng quát dẹp đường: “Để tôi dẫn hắn rời khỏi đây, tôi sẽ không làm hắn bị thương.” Trường kiếm trong tay lại đặt sát hơn chút, chỗ cổ Diệp Vô Truy có vết màu uốn lượn theo trường kiếm lạnh băng chảy xuống.



Diệp Mông bên kia lộ vẻ nôn nóng, lại bị Diệp nhị trang chủ đưa tay ngăn cản, Diệp Huy nhàn nhạt nhìn về phía Ly Hỏa, nói: “Cho dù cậu bước ra khỏi cánh cửa này, hôm nay nếu cậu làm người này mảy may bị thương, Tàng Kiếm sơn trang tuyệt đối không bỏ qua cho cậu.”



Ly Hỏa hoàn toàn không thèm để ý: “Một khi rời đi, Tàng Kiếm sơn trang các người muốn tìm được tôi cũng không dễ dàng như vậy.”



Lúc hắn nói những lời này, trong giọng nói có tự tin cùng kiêu ngạo, không khỏi khiến người ta tin tưởng hắn thật sự có bản lĩnh này, có thể đường đường tránh khỏi truy sát của Tàng Kiếm sơn trang.



Lúc này Diệp Mông cũng trở nên do dự, không biết đối phương có thực sự hạ độc thủ với Diệp Vô Truy hay không, nhưng nếu tùy ý để thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo này rời đi, đây mới thực sự là hậu hoạn vô cùng. Một bên, Diệp Anh vẫn trầm mặc nhíu mày, tay nắm trường kiếm không khỏi thật chặt.



Hai bên đang định giằng co, Diệp Vô Truy bị hai bên kèm đột nhiên mở miệng nói: “Không cần cần quan tâm tôi, hôm nay dù thế nào cũng không thể để hắn rời khỏi chỗ này!”



Ly Hỏa nắm chặt tay, đem cậu kéo gần hơn: “Cậu không quan tâm tính mạng của mình?”



Hắn vừa hỏi như thế, chỉ thấy Diệp Vô Truy nâng mắt, cặp mắt đen kịt thâm thúy kia nhìn hắn. Hai tròng mắt không bầu trời sao, cũng không chất chứa tâm trí cùng ý vị, mà như vực sâu. Ly Hỏa phút chốc cảm thấy, mình tựa hồ nhanh chóng bị đôi mắt mê hoặc này câu dẫn tâm trí.



Bên tai, chỉ nghe thấy thanh âm trong suốt của Diệp Vô Truy.



“Ly Hỏa, cậu mới là người giỏi giả bộ nhất trên đời này.” Cậu cười, chuyển lời nói: “Cậu căn bản không thể giết tôi, cũng sẽ không giết tôi.”