Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 27 : Không vừa mắt

Ngày đăng: 19:41 19/04/20


Ly Hỏa không khỏi cười ra tiếng, mang theo một tia khinh thường.



“Phải không? Cậu cho là như thế tôi sẽ không giết cậu, có lý do gì?”



Hắn không thể thừa nhận, vừa rồi mình nghe được lời nói của Diệp Vô Truy trong nháy mắt khẽ run sợ, hắn thậm chí không thể ở trước mặt những người này toát ra một tia do dự. Bởi vì tất cả những thứ này sẽ giảm thiểu hết thảy mặt thắng của hắn, khiến người của Tàng Kiếm sơn trang có thể phản kích.



Mà Ly Hỏa biết mình bây giờ chỉ có một lợi thế, có phân lượng nhất chính là Diệp Vô Truy. Nếu lợi thế Diệp Vô Truy này không thể dùng, như vậy tình cảnh chắc chắn sẽ càng thêm trắc trở.



Cho nên câu “Cậu không thể giết tôi, cũng sẽ không giết tôi” từ trong miệng Diệp Vô Truy thốt ra, giật mình nhất không phải mấy vị trang chủ của Tàng Kiếm sơn trang, vừa vặn là Ly Hỏa.



Trong phút chốc, hắn hoảng hốt, tâm hoảng với lại kinh hãi, Ly Hỏa không muốn thừa nhận nhất chính là, có lẽ theo lời Diệp Vô Truy chính là sự thật.



Mình thật sự sẽ không hạ thủ với đao khách kiêu ngạo này, vô luận là bởi vì nguyên nhân gì.



Nhìn Ly Hỏa chìm vào trong suy nghĩ của mình, Diệp Vô Truy nhẹ nhàng mím môi.



“Bởi vì cậu giết tôi, sẽ càng thêm không có lợi, tôi không cho rằng cậu sẽ làm chuyện lỗ vốn như thế.”



Đúng vậy, trong lòng Diệp Vô Truy biết, dựa theo bản tính thương nhân của Ly Hỏa, tính cách phải tính toán lợi ích mọi việc được mất mới hạ thủ, thì tuyệt đối không làm ra loại chuyện tổn nhân bất lợi kỷ* này. Nếu như mình bị giết, ngoại trừ khiến Tàng Kiếm sơn trang phẫn nộ ra thì không có tác dụng gì khác.



(Tổn nhân bất lợi kỷ: Thương tổn người, bản thân không có lợi)



Còn nguyên nhân khác là, Diệp Vô Truy nghĩ, có lẽ tựa như mình nhìn trúng đối phương vậy. Trong lòng Ly Hỏa, cứ như vậy đem mình trừ khử, cũng không thể khiến hắn thỏa mãn.



Đối với một người kiêu ngạo lại tự tin mà nói, đối thủ khó có được, bọn họ càng muốn dựa vào sức lực của chính mình đánh bại đối thủ.



Diệp Vô Truy đem Ly Hỏa thành đối thủ thế lực ngang nhau, cậu tin tưởng đối phương cũng vậy. So với kết quả cuối cùng, hưởng thụ trong quá trình cùng đối phương đấu trí so dũng khí, đây mới là bọn họ càng mong mỏi.



Ly Hỏa trầm mặc vài giây: “Quả thực không có lợi, thế nhưng hiện tại đem cậu giao ra, tôi cũng không có lợi ích gì.”



“Phải biết rằng, ở tình huống tuyệt đối bất lợi với phe mình, cố gắng giảm thiểu khả năng tổn thất chính là đạt được lợi ích.” Nhìn ra hắn dao động, Diệp Vô Truy câu ra một mạt ý cười: “Tối thiểu, nếu như lúc này cậu bó tay chịu trói, sau này cuộc sống tù binh của cậu có lợi không ít.”



Nghe được cậu nói đến hai chữ tù binh, Ly Hỏa nhíu chặt mày. Hắn nhìn vẻ tươi cười có chút tiểu nhân của Diệp Vô Truy, mơ hồ nghiến răng. Thế nhưng trên thực tế, Ly Hỏa hắn bây giờ giống như cá trong chậu, trừ phi cùng Tàng Kiếm sơn trang lưỡng bại câu thương bằng không không có khả năng chạy ra.



Mà chọn loại cả hai đều thiệt kia, Ly Hỏa hiện tại tuyệt đối không chọn.



Diệp Huy Diệp Anh bên kia thấy tình thế có thay đổi, cũng lập tức nói.



“Nếu như hiện tại cậu buông Vô Truy ra, Tàng Kiếm sơn trang chúng tôi sẽ không bạc đãi cậu.” Diệp Huy có chút dáng dấp của ông chú kỳ quái, dụ dỗ nói. Đại trang chủ ngồi một bên quan sát tình thế, từ chối cho ý kiến.



Đối với bọn họ mà nói, so với Ly Hỏa đi hay ở, quan trọng hơn bây giờ là an nguy của Diệp Vô Truy. Đương nhiên, nếu có thể vừa bảo vệ Vô Truy vừa có thể bắt giữ thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo, Diệp nhị trang chủ khôn khéo đương nhiên sẽ không để lỡ mất chuyện tốt này.
Thế nhưng bé tuyệt đối không thừa nhận đây là đố kị, không sai, vốn chỉ là coi thường mà thôi.



Rất không may mắn, vị thiên chi kiêu tử này cùng cây cỏ ven đường Tần Diễm ở cùng một nhà trẻ.



Cho nên mỗi lần nhìn tiểu thiên tài được xe cao cấp có rèm che đưa đón, tiểu thiên tài được đông đảo tiểu hài tử chảy nước mũi xấu xí vây quanh kia. Tần Diễm biểu hiện khinh thường, luôn luôn không hề liếc nhìn xem nhẹ mà qua. 



Tôi nhẫn, một ngày nào đó nhất định phải đem cậu ta dẫm nát dưới chân. Bạn nhỏ Tần hăng hái nỗ lực yên lặng cắn răng, một bộ mặt than đi ngang qua.



Hôm nay, ở nhà trẻ cô giáo Nhị Nguyệt nói đã lấy được danh sách của giải thi đấu ca nhạc trẻ em lần trước. Toàn bộ các tiểu hài tử xấu xí trừng lớn hai mắt, lóe sáng nhìn cô giáo Nhị Nguyệt.



Tần Diễm ngồi phía sau cùng, mặt ngoài làm bộ chẳng để ý, nhưng lỗ tai nhỏ lại dựng thẳng lên.



Cuối cùng, cô giáo Nhị Nguyệt báo xong giải khuyến khích, giải hai ba, bắt đầu tuyên bố người giành được giải nhất.



“Giải nhất, Tần Diễm!” Nhị Nguyệt cười tủm tỉm, nhìn tiểu Tần Diễm: “Mau lên đây lĩnh thưởng nào.”



Lặng lẽ từ chỗ ngồi đứng lên, Tần Diễm khắc chế nhảy nhót trong lòng, từ trong tay Nhị Nguyệt nhận lấy giấy khen. Đầu tiên bất động thanh sắc liếc thiên tài nào đó, sau đó mới nhìn giấy khen, vừa nhìn, ngốc rồi ——



【Giấy khen giọng ca có dũng khí nhất】



Vì biểu dương dũng khí của bạn nhỏ Tần Diễm, có can đảm hi sinh mình giải trí tinh thần cho mọi người, đặc biệt tặng bằng khen, để cổ vũ.



Bên kia, cô giáo Nhị Nguyệt đang đem giấy khen giọng ca tốt nhất đưa cho tiểu thiên tài, đồng thời không quan xoa bóp khuôn mặt béo của tiểu thiên tài. Xung quanh một mảnh vui mừng khôn xiết, chỉ có xung quanh tiểu Tần Diễm là vắng vẻ.



Nhìn tiểu thiên tài thối yên lặng cao ngạo, trong bóng tối âm thầm liếc mình kia, mình nhìn quét qua một chút liền bị cô giáo Nhị Nguyệt chặn (tuy rằng cô rất có thể không phải cố ý…)



Tiểu Tần Diễm năng lực chống đỡ còn rất yếu đuối, lần đầu tiên lĩnh hội cái gì gọi là từ thiên đường xuống địa ngục.



Tôi nhẫn. Yên lặng cắn răng, kiềm chế nước mắt vòng quanh mắt.



Tần Diễm trong lòng bi phẫn. Sớm muộn gì có một ngày tôi, tôi muốn đem các người đều dẫm nát dưới chân.



Nhiều năm sau.



Tần đại soái ca sự nghiệp thành công không quên trò chơi, tự nhiên quên đi chuyện tiểu hài tử xấu xa. ( rất có thể là cố ý quên)



Hắn thậm chí không nhỡ ró, năm đó hắn yên lặng cắn răng, thề phải vượt qua tên tiểu thiên tài.



Tên của tiểu thiên tài xấu xa, là Tề Dã.