Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 29 : Ưa thích đoạn tụ

Ngày đăng: 19:41 19/04/20


Ông chủ của nhà trọ đang đẩy bàn tính, tính toàn thu nhập ngày hôm nay. Mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngoài, cũng không ngẩng đầu lên phân phó tiểu nhị.



“Thiên Kim, ra bên ngoài tiếp khách!”



Lời này của hắn, khiến không ít người trong đại sảnh đều cười phun ra. Trong đó có người quen trêu chọc tiểu nhị nói: “Thiên Kim, lão bản bảo cậu ra ngoài tiếp khách kìa! Hôm nay đệ phê ân bao nhiêu khách? Ha ha ha.”



“Đi, đi. Các người uống đi.” Tiểu nhị không để ý tới trêu chọc, cười mắng đi ra cửa lớn. Đây đều là những khách quen hỗn trong tiệm, hắn tất nhiên không thể khách khí.



Hắn đi tới cửa trước vừa nhìn, thấy hai người đang dắt ngựa đi tới, vội vàng treo lên nụ cười thân thiện, đi tới bắt chuyện.



“Ui, hai vị khách quan, là nghỉ chân hay ở trọ vậy? Đến, ngựa bên này, tôi giúp ngài dắt.” Thái độ phục vụ này, hoàn toàn có thể so với người giữ cửa của khách sạn năm sao.



Một vị khách trong đó nhìn hắn, đột nhiên cười nói: “Cậu là người chơi?”



“Ai, ngài thực sự là hỏa nhãn kim tinh!” Thiên Kim nói: “Nhìn lần đầu đã có thể nhận ra tôi là người chơi, ngài tuyệt đối là đầu tiên!”



Bởi vì hắn làm tiểu nhị ở nhà trọ này, Thiên Kim ở trong nhà trọ bắt chuyện lui tới với khách, trong đó có NPC cũng có người chơi, ngược lại dần dần hắn cũng học xong bản lĩnh gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói chuyện ma quỷ. Tài ăn nói này, cũng dần dần khác với người chơi bình thường, trở nên càng giống nhân vật nguyên sinh của trò chơi.



Mới nhìn, rất ít người phát hiện hắn không phải tiểu nhị hệ thống, mà là người chơi tiểu nhị.



Người nói chuyện kia khẽ cười một tiếng, nhìn về phía đồng bạn thanh y bên người, ý nghĩa không rõ.



“Bởi vì tôi đã gặp qua người so với cậu càng giống hơn.”



Giống hơn? Giống hơn cái gì? NPC này, lời của Thiên Kim còn chưa hỏi ra, chỉ thấy một người khác không hờn không giận nhíu mày, liếc nhìn hắn, đi vào trong nhà trọ.



Mình lúc nào đắc tội với vị khách này rồi? Nhìn người còn lại tâm tình không tốt lắm, Thiên Kim trong lòng nghi hoặc. Lúc này. người mở miệng cùng hắn nói chuyện trước kia nói: “Không liên quan đến chuyện của cậu, hôm nay tâm tình cậu ấy không tốt.”



Nói xong liền đi vào theo người trước.


“Không có.” Ly Hỏa cầm lấy chén trà khác còn nguyên vẹn rót trà: “Chỉ là bọn họ đơn phương hiểu lầm mà thôi.”



Diệp Vô Truy trầm mặc, quả thực, từ đầu đến cuối, đều chỉ là mọi người bị ngôn ngữ của Ly Hỏa làm cho hiểu lầm, mà bản thân cậu cũng không nói một cậu làm sáng tỏ. Chỉ là ngôn ngữ ái muội này, cũng đủ để người ngoài liên tưởng rất nhiều.



Bất quá loại hiểu lầm này, trái lại có thể làm hai người che giấu tung tích vô cùng tốt. Tuy rằng phương thức này, là Diệp Vô Truy rất không cam tâm tình nguyện.



Về phần Ly Hỏa cam tâm tình nguyện hay không sao? Nói chung tâm tình hiện tại của thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo rất tốt là được.



Lúc này, tiếng cục cục của bồ câu đưa tin ngoài cửa sổ cắt đứt đối thoại của hai người. Diệp Vô Truy đứng lên, đẩy cửa sổ ra.



Một con chim bồ câu trắng bay vào, đậu trên tay phải của cậu. Diệp Vô Truy mở giấy viết thư trên chân chim bồ câu trắng, cẩn thận xem.



Trong lúc đó, Ly Hỏa vẫn như trước bất động phẩm trà. Giấy lát, hắn ngẩng đầu nhìn thần sắc của Diệp Vô Truy, liếc mắt cũng không khỏi có chút sửng sốt.



Chỉ thấy Diệp Vô Truy cho dù chịu uy hiếp của hắn mặt cũng không đổi sắc, lúc này sắc mặt hoàn toàn tái nhợt, một bộ dáng vẻ lo lắng.



“Xảy ra chuyện gì?” Ly Hỏa không khỏi truy vấn, có thể khiến Diệp Vô Truy luôn luôn không sợ hãi kinh ngạc như vậy, lẽ nào vừa xảy ra chuyện lớn gì?



Nghe thanh âm của hắn, Diệp Vô Truy chậm rãi dẹp loạn tâm tình, quay người lại, cậu lại trở về dáng vẻ bình thường.



“Trước khi đi tìm sư phụ, tôi phải đến nơi khác trước.”



Ly Hỏa nhíu mày: “Đi đâu?”



“Thiếu Lâm tự.”



Lời tác giả: Ai nha, Thiếu Lâm tự, mọi người nghĩ tới ai?



Nhiệt tình lên tiếng, nhiệt tình lên tiếng ~ đừng để tôi tịch mịch một mình chứ.