Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 30 : Biến cố

Ngày đăng: 19:41 19/04/20


Thiếu Lâm tự, khôi thủ của võ lâm vùng Trung Nguyên, lấy địa vị độc nhất vô nhị cao thượng ngồi trên giang hồ, đồng thời cũng là một trong thập đại tuyệt cảnh.



Làm một cái quảng cáo rực rỡ, trò chơi mở ra tới nay, người chơi tình nguyện xuất gia muốn vào Thiếu Lâm không nhiều lắm, nhưng trong bọn họ, chỉ có không được một phần vạn người có thể thông qua tầng tầng khảo nghiệm của Thiếu Lâm tự, trở thành đệ tử Thiếu Lâm.



Nghĩ đến trước đây, Bất Đổng Hòa Thượng cũng là một người muốn vào Thiếu Lâm lại bị cự tuyệt ngoài cửa, mà người giống như hắn, trong nghìn vạn người chơi không ít.



Đệ tử Thiếu Lâm chia làm hai loại. Một loại gọi là tục gia đệ tử, công pháp tu luyện không được sâu như xuất gia đệ tử, thế nhưng không cần tuân theo tầng tầng giới luật. Loại thứ hai là xuất gia đệ tử, người tài năng ưu tú thậm chí có thể vào Tàng Kinh Các tập võ. nhưng phải chịu giới luật viện quản thúc. Đồng thời, xuất gia đệ tử muốn xuống núi cũng phải xông qua mười tám đồng nhân trận, bằng không chỉ có thể cả đời chờ ở trên núi Thiểu Thất.



Hiện tại, Thiếu Lâm danh tiếng đang thịnh vượng, có ba nghìn ba trăm tên tục gia đệ tử, tám trăm xuất gia đệ tử. Đây còn chỉ là nhân số người chơi, cũng không bao gồm cả nhân vật nguyên sinh của trò chơi trong Thiếu Lâm tự.



Mà trong tám trăm đệ tử xuất gia này, thủ tịch đệ tử phụ trách thống lĩnh tục gia xuất gia hai hệ tổng cộng là bốn nghìn một trăm người, ngoài thủ lĩnh. Hơn bốn nghìn người này, không có chỗ nào không phải anh tài trong anh tài, bọn họ đều từ nghìn vạn người chơi bị loại được chọn ra, trong đó, tám trăm xuất gia đệ tử càng tài hoa hơn người.



Trong chốn giang hồ có một câu nói như thế này, tám trăm đệ tử Thiếu Lâm, võ lâm nửa giang sơn. Có thể thấy được Thiếu Lâm uy y.



Người theo tiếng tăm mà đến núi Thiểu Thất nhân số hàng nghìn, dần dần thành trấn vùng này cũng kéo theo phát triển, xoay quanh Thiếu Lâm tự là hơn mười trấn to nhỏ.



Bởi vì bình thường nghênh đón người giang hồ qua lại không ít. Vì vậy triều đình tăng thêm nhân mã, ở xung quanh Thiếu Lâm tự bố trí đề phòng nhân sĩ giang hồ dùng võ loạn cấm. Nhưng thử hỏi hiện tại là thời đại dùng võ vi tôn, người giang hồ thiên hạ, có mấy người đem triều đình để vào mắt?



Trong phạm vi núi Thiểu Thất, uy nghiêm của triều đình còn không bằng một phần vạn của Thiếu Lâm tự. Nếu không phải Thiếu Lâm là chỗ của người xuất gia, dĩ hòa vi quý, không tâm tranh đấu, thì sợ ở đây sẽ thành nơi phan loạn.



Hai người Diệp Vô Truy một đường phóng ngựa, chạy tới phụ cận núi Thiếu Thất cũng cần hai ba ngày.



Trong mấy ngày này, mỗi lần “Nhiếp hồn” phát tác, Diệp Vô Truy luôn luôn phải phục theo mệnh lệnh của Ly Hỏa. Mặc dù Ly Hỏa cũng không có nói yêu cầu gì quá phận, nhưng theo thời gian trôi qua, Diệp Vô Truy chưa bao giờ bị người khác điều khiển sắc mặt càng đen, một đường đi giống như sát thần mặt đen.



Hôm nay hai người mới xuất phát chưa được bao lâu, Diệp Vô Truy mơ hồ cảm thấy “Nhiếp hồn” lại muốn phát tác, rơi vào đường cùng đành phải dừng lại nghỉ ngơi ở một quán trà ven đường.
Diệp Vô Truy luôn luôn trầm ổn hữu độ, đối mặt với thế cục bất lợi trước mắt, cũng có vẻ lo lắng. Chú ý tới ánh mắt quan sát của Ly Hỏa, Diệp Vô Truy giương mắt nhìn lại hắn, ánh mắt khó lường. Cậu đã ở thế phòng bị Ly Hỏa đột nhiên phản bội.



Đang lúc hai người âm thầm đọ sức, động trước là ba đám người trong quán trà. Thanh sam văn sĩ cùng các tráng hán bên cạnh đều nắm trường kiếm trong tay đứng dậy, bọn họ đây đó trừng lẫn nhau, rồi lại cùng cảnh giới hướng cửa quán trà.



“Làm sao bây giờ?” Trên bàn ở giữa, hai cô gái dung mạo xinh đẹp quần áo hồng kia thấp giọng lo lắng nói: “Là người của Cửu Trọng giáo.”



Mũi tên có ký hiệu rơi trên mặt đất kia, mỗi người đều thấy rõ. Từ chuyện ở Thiên Sơn, Cửu Trọng giáo dần dần nổi danh trong trò chơi, rất nhiều người nhận biết được cái ký hiệu kia.



Một thanh niên nam tử có vẻ là thủ lĩnh của bọn họ hơi nhíu mày: “Là ai tiết lộ tin tức?” Lúc hắn nói, đồng thời trừng mắt đến hai đám người khác, hình như trách cứ bọn họ tiết lộ tin tức.



“Ông nội mày, một tiểu tử thối mày, dám hoài nghi lão tử tao?!” Một đại hán lỗ mãng dẫn đầu không chịu nổi ánh mắt của hắn, tức giận mắng: “Sao không nói là đám người chúng mày là mặt trắng nhỏ của Thiên Khuyết cung, nghênh ngang hành động tiết lộ tin tức. Niết Khánh đan kia…” Nói đến phân nửa bị đồng bạn đụng mạnh, ý thức được nói lỡ miệng, đại hán lỗ mãng biến sắc, hùng hùng hổ hổ không nói gì nữa.



Niết Khánh đan?! Diệp Vô Truy trong lòng cả kinh, đám người này sao lại biết tin tức về Niết Khánh đan, bọn họ có liên quan gì đến việc Hảo Mộng Vô Hoa mất tích? Trong lòng cậu kinh ngạc nhịn không được ngẩng đầu nhìn, nhưng bị Ly Hỏa mạnh mẽ tóm chặt ở trong lòng.



“Cậu tóm cái gì…” Nói được phân nửa, Diệp Vô Truy bị bịt kín miệng. Cậu chỉ có thể trừng hai mắt, nhìn thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo tự tiếu phi tiếu trước mắt.



“Cậu không lên tiếng, tôi liền buông ra.” Ly Hỏa cười khẽ, trong mắt hiện lên giảo hoạt. Thấy Diệp Vô Truy khẽ gật đầu, hắn lại không lập tức buông tay, mà nói: “Bây giờ bắt đầu, chờ ở trong lòng tôi, gió thổi cỏ lay cũng không cho phép lên tiếng nữa.”



Lúc những lời này nói ra miệng, Diệp Vô Truy liền cảm thấy không ổn, Ly Hỏa này dùng phương thức “mệnh lệnh” nói ra. Diệp Vô Truy không kịp phản ứng, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn bản thân mất đi khí lực, ở dưới dược hiệu của “Nhiếp hồn” vô lực tùy ý để Ly Hỏa ôm.



Chú ý tới ánh mắt phẫn nộ của người trong lòng, Ly Hỏa rất vô tội nhún vai: “Không làm như vậy, tôi lo cậu sẽ phá hủy trò hay này.” Nói xong, mâu quang hắn biến chuyển, mang theo cảm giác lạnh nhìn ba đám người khác trong phòng.



Người này, lại muốn đừa giỡn mưu kế gì?! Biết rõ tính tình của hắn Diệp Vô Truy không khỏi dời tầm mắt, nhìn những người hồn nhiên không biết mình đang bị tính toán kia.