Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 61 : Có gian tình

Ngày đăng: 19:42 19/04/20


Hồ Nguyệt Loan, là hồ nước được bảo tồn kỳ công giữa bụng sa mạc.



Nó giống như một tấm kính bạc rơi vào giữa sa mạc màu vàng, cô độc mà yên lặng, ngưng tụ toàn bộ linh khí tinh hoa của sa mạc.



Bên hồ có vài cây hồ dương lòa xòa, lá cây điêu linh, hiện ra vài phần tiêu điều.



Ngày thường ngoại trừ khách thương qua lại và động vật sinh tồn trong sa mạc ra, rất ít có sinh vật tới hồ nước chơi, đêm nay như trước là một mảnh vắng vẻ. Chỉ là, trong phần vắng vẻ này, lại cất giấu vài phần rục rịch.



Xung quanh rốt cuộc có bao nhiêu người núp ở một nơi gần đó bí mật quan sát?



Khinh công Diệp Vô Truy không cao, chỉ dám ẩn thân ở ngoài năm dặm. Thế nhưng nội công cậu thâm hậu, trái lại có thể phát hiện nhiều khí tức của người khác ẩn dấu.



Trong phạm vi cậu có thể nhận thấy được, ít nhất có hơn mười người. Chỗ khác, hẳn là còn có nhiều người hơn.



Những người này chưa hẳn không phát hiện lẫn nhau, nhưng bọn họ vẫn duy trí chung sống hòa bình quỷ dị, như là đạt thành hiệp nghị bí mật gì đó.



Diệp Vô Truy liếc mắt nhìn Ly Hỏa, thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo đáp lại bằng một nụ cười đã định liệu trước. Hảo Mộng Vô Hoa cùng Thương ở chỗ gần hơn, bốn người phân tán ra, làm bộ không quen biết người hai bên.



Đây là kế hoạch bọn họ định tốt trước khi đến.



Mục đích của chuyến này, không phải để phá hư tỷ thí của Danh Đao với giáo chủ Cửu Trọng giáo, mà chủ yếu để đề phòng những người giang hồ có tâm gây rối vây xem tỷ thí này.



Trong luận võ cuối cùng có một người bị thua, nếu lúc đó Danh Đao bị thương, Diệp Vô Truy tuyệt đối sẽ không để những linh cẩu mơ ước ăn vụng sư phụ.



Bảo vệ sư phụ an toàn, sau đó hỏi rõ ràng ý đồ của Danh Đao, đây mới là mục đích chủ yếu chuyến này của Diệp Vô Truy.



Về phần Ly Hỏa?



Diệp Vô Truy nghĩ, chỉ cần người này không đánh chủ ý lên Danh Đao, hắn muốn làm gì mình đều không xen vào.



Nguyệt hắc phong cao, đều nói là đêm giết người.



Ánh trăng chiếu xuống hồ dương, tỏa xuống bóng cây lòa xòa yêu ma, thân tư chập chờn theo gió, thật sự có vài phần khí tức âm trầm kinh khủng.



Các lai khách bụng dạ khó lường ẩn nấp ở mọi nơi bên hồ, đều tận lực ngừng thở, bọn họ không cách nào dự liệu hai đương sự có thể sau một khắc liền xuất hiện ở ven hồ này hay không.



Đợi một lúc lâu, thẳng đến ánh trăng lên đầu ngọn cây, rốt cục mới thấy một bóng người.



Người nọ một thân áo choàng trường bào đỏ sậm, đầu đầy tóc bạc tùy ý phi tán, rất càn rỡ tùy ý.
【 Sư phụ tôi am hiểu trường tiên nhất. Dùng cành cây nhiều lắm chỉ có thể phát huy bảy phần công lực, ông ấy là cố ý muốn nhường.】 Ly Hỏa lặng lẽ nói với Diệp Vô Truy.



Diệp Vô Truy nhíu mày. Lẽ nào giáo chủ Cửu Trọng giáo này tự tin với võ nghệ của mình như vậy, cho rằng bảy phần công lực có thể đánh bại Danh Đao. Chính là nói, hắn cố ý muốn thua trận tỷ thí?



Đến tột cùng làm sao, một khắc này đương sự động thủ, mới thấy kết quả cuối cùng.



Không tiếng động giơ lên, cành cây mảnh dĩ nhiên kéo ra khí vô hình, vung lên một trận đất cát.



Giáo chủ Cửu Trọng giáo xuất thủ trước!



Bay lả tả, cát nhỏ khắp bầu trời che lấp tầm nhìn, hồng y nhân lợi dụng cơ hội mà tấn công.



Đê tiện! Có người thầm kêu.



Nhưng mà Danh Đao hoàn toàn không lưu tâm, nắm chặt trường đao trong tay, chậm rãi kéo trên mặt đất, vẽ ra một nửa vòng tròn. Chỉ chốc lát, ánh đao hiện lên, long ngâm nhẹ vang lên.



Vùng cát bụi bay lên, dĩ nhiên bị Danh Đao chặt đứt thành hai đoạn. Đai khí tản mát ra chuẩn xác tấn công về phía hồng y giáo chủ, chém rơi một mảnh góc áo của hắn.



Nếu không tránh đúng lúc, lần này bị chặt đứt sợ rằng không chỉ có cát bụi, mà là thân thể của hồng y nhân!



Hồng y ở trong bóng đêm có vẻ đặc biệt diễm lệ, dáng người lay động tự ma tự huyễn. Mà Danh Đao bình tĩnh ổn trọng, không chút nào bị thân ảnh lập lòe của đối phương làm phân tâm, chỉ là nắm chặt chuôi đao, lấy bất biến ứng vạn biến.



Cao thủ so chiêu, mỗi lần thở hít vào, đều khiến người ta nín thở ngưng thần, không muốn bỏ qua chút nào.



Trong chiêu thức nhìn như đơn giản trực bạch, tiềm tàng thâm uyên người ngoài không thể dò xét.



Sắc bén chém phần cát như sợi bông kia, thân pháp quỷ mị né tránh như thường kia, người đứng ngoài quan sát nhìn thấy rõ, lại không cách nào bắt chước theo được.



Diệp Vô Truy bình thường tự cho là dùng đao pháp cũng tính vào tuyệt hảo, cũng coi như thông hiểu, nhưng mà thẳng đến lúc này nhìn thấy Danh Đao xuất thủ, cậu mới biết được mình còn kém xa lắm!



Chỉ một chiêu, cậu so ra đều kém xa!



Một nhịp thở qua đi, hai đại cao thủ kinh tài tuyệt diễm tiếp tục so đấu.



Đến tột cùng ai thắng ai thua, đến tột cùng có nhân duyên gì. Bên trong đủ loại này, sợ là qua đêm nay mới có thể công bố.



Ánh trăng như lưu quang, nghiêng chiếu vào một đêm đã định trước không bình tĩnh.