Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 62 : Thắng bại

Ngày đăng: 19:42 19/04/20


Bốn phía yên lặng không tiếng động, nhưng che giấu trong phần vắng vẻ này, lại là sát khí sắc như lưỡi đao.



Bụi đỏ bay lên, trận đấu của hai đại cao thủ tuyệt thế còn đang tiếp tục.



Kiếm của Danh Đao, nhanh như sấm chớp, mạnh như tuấn mã, tĩnh như ve mùa đông, lặng yên không một tiếng động.



Một đao kia nhìn như giản dị tự nhiên, nhưng chiêu thức toàn tấn công đến sơ hở của hồng y nhân. Mà phản ứng của hồng y giáo chủ cũng rất bén nhạy, mỗi khi sắp bị công phá vào sơ hở, liền chuyển biến chiêu thức.



Một người dùng đao, một người cũng dùng cành cây, nhìn qua tựa hồ là Danh Đao chiếm ưu thế.



Kỳ thật không hẳn, lúc võ công đạt đới tuyệt hảo, sử dụng vũ khí nào cũng chỉ là mạt lưu, chân chính quan trọng, là trong một chiêu thức như thế nào, đem võ nghệ tinh túy của mình dung hợp vào trong.



Tỷ như Danh Đao, dùng đao làm vũ khí, võ công cũng là đi đường đại mở đại hợp, hỗn độn khí phách.



Chiêu thức của giáo chủ Cửu Trọng giáo lại có vẻ mờ ảo quỷ dị, kẻ khác khó có thể bắt.



Một người chí cương, một người chí nhu, hai loại võ công cực đoan của đỉnh phong tạo hóa giả, đem hết toàn lực đọ sức. Muốn phân ra thắng bại chân chính, không phải chuyện trong chốc lát.



Người đang âm thầm vây xem, bao gồm Diệp Vô Truy đều cho rằng, trận đấu này của Danh Đao và giáo chủ Cửu Trọng giáo trong thời gian ngắn không thể kết thúc, rất có thể là đại chiến ba ngày ba đêm.



Trận quyết đấu này, lại đột nhiên kết thúc.



Kết thúc đột ngột không hề đoán trước.



Xa xa giáo chủ Cửu Trọng giáo đánh một kích, cành cây mềm dẻo có lực, ở trong trời đêm vẽ ra tiếng gió thỏi rét lạnh. Danh Đao thu đao quay lại, đang chuẩn bị sử dụng nội lực đánh trả một chiêu này.



Nhưng thân thể bay lên đến giữa không trung lại bỗng nhiên hạ xuống, như là mất đi lực đạo toàn thân, mềm nhũn vô lực ngã xuống đất. Ngay cả đao vốn nắm trong tay, cũng bởi vì thoát lực mà rơi khỏi tay.



Dị biến này đột nhiên tới, ai cũng không dự liệu, thậm chí ngay cả kình khí sắc bén kia của giáo chủ Cửu Trọng giáo đánh xuống vẫn rơi vào không trung, mắt thấy sẽ vững vàng bắn trúng Danh Đao.



Một mạt hồng y lại không biết từ chỗ nào bay tới, nhanh chóng che chở trước Danh Đao, thay ông đỡ một kích sấm sét này.



“Ngô ——!”



Tay không đỡ công kích của chính mình thay Danh Đao, giáo chủ Cửu Trọng giáo bị nội lực phản phệ, chấn động ra một búng máu. Hắn mím chặt môi, đem ngụm huyết khí này nuốt xuống, lập tức xoay người kiểm tra tình huống của người phía sau.
“Đó là?!”



“Hẳn là một nhóm người có tổ chức, hôm này đặc biệt tới một lưới bắt hết.” Thương hừ lạnh một tiếng. “Mưu lược như vậy, thủ đoạn như vậy, chỉ có Kha vương phủ.”



Từ lúc vào Tây Vực tới nay, vẫn không thấy động hướng của Kha vương phủ, dĩ nhiên lúc này lại chơi một chiêu như vậy.



Diệp Vô Truy không khỏi nhíu mày, nhìn về phía Ly Hỏa. “Sư phụ cậu có sắp xếp thủ hạ ở bên cạnh đợi mệnh không?”



Lẻ loi một mình đến đây đối chiến, đây không phải chuyện một người có đầu óc sẽ làm. Huống chi, nhìn dáng vẻ Ngu Sanh đã sớm đoán được có nhiều người tới quan chiến.



Ly Hỏa bất đắc dĩ. “Tôi cũng không biết, sư phụ ông ấy bình thường sẽ không mất cẩn thận như vậy.” Dứt lời, nhìn Diệp Vô Truy. “Nói chung là gặp Danh Đao, sư phụ cũng mất đi suy nghĩ bình thường.”



Thật là có kỳ sư, tất có kỳ đồ. Ly Hỏa âm thầm nghĩ, mình cùng sư phụ hai đời người, đều thua trong tay hai thầy trò Diệp Vô Truy bọn họ, thật sự là quá thiệt thòi rồi.



Bất quá, tự nguyện thiệt thòi không cam lòng, lại là một chuyện khác.



“Xem dáng vẻ của bọn họ, xung quanh nhất định bày thiên la địa võng, chắp cánh cũng khó thoát.” Thương không để ý sóng ngầm lưu dũng giữa hai người, nhíu mày nói. “Chúng ta trốn ở trong tối trái lại hoàn hảo, thế nhưng sư phụ Diệp Vô Truy cậu cùng giáo chủ Cửu Trọng đều ở chỗ sáng, lúc này sợ là phải trúng kế.”



“Lại là đám người Kha vương phủ! Luôn tìm chúng ta phiền phức, thật sự là không thể nhẫn được!” Hảo Mộng Vô Hoa nổi giận đùng đùng nói, lập tức định lao ra.



Diệp Vô Truy kéo hắn lại. “Bình tĩnh một chút, bây giờ còn chưa phải lúc.”



“Vô Truy nói rất đúng.” Ly Hỏa phụ họa nói.



“Địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, đây là ưu thế của Kha vương phủ, cũng là ưu thế của chúng ta. Hiện tại không có bất luận phương nào phát hiện ra chúng ta, vừa lúc có thể lợi dụng ưu thế này, một hồi tìm cơ hội cứu Danh Đao ra, ách, còn có sư phụ tôi.”



Ba đối một. Hảo Mộng Vô Hoa chỉ có thể nghe theo sắp xếp.



Mà lúc này dưới ánh trăng ven hồ, hai người Danh Đao cùn giáo chủ Cửu Trọng giáo cũng phát hiện dị dạng.



Ngu Sanh cau mày nhìn bốn phía u tối, mà chính vào lúc này, một trận tiếng cười càn rỡ truyền đến.



“Ngu Sanh, Tiêu Minh! Nghĩ không ra qua hai mươi năm, các ngươi chính là phải rơi xuống trong tay ta!”