Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên
Chương 2 : Người chồng thô bạo
Ngày đăng: 21:38 21/04/20
Xe chạy khoảng nửa giờ thì đến trung tâm phồn hoa của thành phố S, cách đó không xa là tòa nhà cao tầng. Trung tâm thành phố là nơi tập trung những tòa nhà bất động sản độc lập, phía sau là giang cảnh phồn hoa đô thị, có thể thấy những căn nhà ở đây tương đối đắt. Mạc Phi đem xe vào bãi đỗ, bảo vệ ngăn xe bọn họ lại, hỏi, “Đi đâu?”
“Tìm Hoàng Tĩnh ở tầng mười sáu.” Mạc Phi đáp lại.
“Nga… là bà xã Âu tiên sinh?” Bảo vệ hỏi.
Mạc Phi gật đầu, bổ sung, “Đúng vậy, cô ấy gọi chúng tôi tới, anh có thể gọi điện hỏi một chút, chúng tôi phải…”
“Không cần hỏi.” Bảo vệ cười khoát tay, nói, “Âu tiên sinh đã phân phó, thần kinh của vợ ông ấy rất nặng, bà tìm đến bất cứ ai cũng không được cho vào.”
Mạc Phi khẽ nhíu mày, “Đây không phải là hạn chế sự tự do sao? Chúng tôi tìm là Hoàng Tĩnh chứ không phải Âu Khải, dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi vào?”
“Ha hả…” Bảo vệ cười nhún nhún vai, nói, “Vị anh em này, cậu đừng làm cho chúng tôi khó xử, chúng tôi cũng chỉ nghe lệnh thôi, ai bảo những thứ ở đây đều do Âu tiên sinh tài trợ làm gì?”
Mạc Phi nhìn nhìn An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ vẫn trước sau như một khuôn mặt không chút thay đổi, nhưng lại đang dùng ánh mắt quan sát bảo vệ, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Mạc Phi đem xe lui ra ngoài, hỏi An Cách Nhĩ, “Làm sao bây giờ? Vẫn vào sao?”
An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi, “Còn có thể làm gì? Lại vào không được.”
“Muốn vào thì vẫn có cách.” Mạc Phi cười cười, “Cậu có muốn vào không?”
An Cách Nhĩ có chút giật mình nhìn Mạc Phi, cuối cùng gật gật đầu.
Mạc Phi đem xe đậu ở nơi khá xa, sau đó xuống xe, bởi vì ở đây là nơi tập trung buôn bán, cho nên trên đường có rất nhiều cửa tiệm, Mạc Phi bảo An Cách Nhĩ ngồi trong xe chờ, tự mình chạy đi một chuyến. Khi trở về, thấy Mạc Phi mua một cặp kính mắt, một bao công văn màu đen, còn có một hộp đồ chơi…
“Làm gì vậy?” An Cách Nhĩ nghiêng đầu nhìn thứ trong tay Mạc Phi.
Mạc Phi lên xe, đưa mắt kính cho An Cách Nhĩ, nói, “Đeo vào.”
“Tôi…” Âu Khải dịu đi một chút, nhẫn nhịn, “Tôi tuy rằng rất sinh khí, nhưng tôi chưa từng đụng vào cô ấy dù chỉ một ngón tay, bây giờ, tôi có việc nhà phải xử lý, mặc kệ các người là ai, đều ra ngoài hết cho tôi, bằng không tôi gọi bảo vệ lên tống cổ hai người.”
Mạc Phi càng nhìn càng không vừa mắt, chính là muốn phát tác đột nhiên nghe tiếng Hoàng Tĩnh mở cửa phòng nói với Âu Khải, “Âu Khải, có chuyện gì thì vào phòng nói, hai vị tiên sinh kia là em mời tới xử lý chuyện của Minh Minh.”
“Cô lại đi mời ba cái người loạn thất bát tao này.” Âu Khải đi đến bên bàn nhấc điện thoại lên, “Alo? Công ty Vật Nghiệp sao? Kêu hai bảo vệ lên đây, có người xông vào nhà tôi!”
Mạc Phi hoắc mắt đứng lên, nhưng bị An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay, Mạc Phi nắm tay lại ngồi xuống, quay đầu nhìn An Cách Nhĩ. An Cách Nhĩ khoát tay với hắn, ý bảo — Quên đi.
Âu Khải để điện thoại xuống, nói với An Cách Nhĩ và Mạc Phi, “Đi nhanh đi, bằng không bảo vệ lên tới sẽ không khách khí.” Nói xong, xoay người bước vào phòng.
Mạc Phi muốn đánh người, An Cách Nhĩ đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hắn, nói, “Quên đi.”
“Quên đi dễ dàng vậy sao?” Mạc Phi mở to hai mắt, “Tiểu tử kia rất đáng giận!”
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng thở dài, nói, “Hắn sẽ hối hận.” Nói xong, mang Mạc Phi rời khỏi căn nhà.
Bước tới cửa, Mạc Phi muốn bước ra, lại bị An Cách Nhĩ ngăn lại, mặc cho đại môn mở ra, hai người đi đến trước cửa thang máy, An Cách Nhĩ vẫn đang xuất thần, Mạc Phi hỏi, “Này, cậu làm sao vậy? Phát hiện cái gì sao?”
An Cách Nhĩ cũng không trả lời câu hỏi, nhưng lại cười nói, “Anh thật dễ dàng kích động, tính tính rất nóng nảy.”
Mạc Phi sửng sốt, bất đắc dĩ sờ sờ đầu, nói, “Ân.. tôi có một chút, bất quá mấy ngày nay tốt hơn nhiều, nếu là trước kia, tiểu tử đó đã sớm bị tôi đánh rồi.”
Đang nói chuyện, cửa thang máy mở ra, có mấy người bảo vệ mặc đồng phục ở bên trong, đối mặt với Mạc Phi cùng An Cách Nhĩ. Hai người bảo vệ liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy buồn bực, bởi vì hai người này không giống như lưu manh đến gây sự. Đang do dự, đột nhiên nghe tiếng thét chói tai của Hoàng Tĩnh từ trong nhà phát ra, “Cứu mạng a! Cứu mạng! A!”
Hai bảo vệ liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh chạy vọt vào, Mạc Phi cũng buồn bực, bước tới cửa nhìn xung quanh.
An Cách Nhĩ một mình đứng trước cửa thang máy, nhìn bên trong trống trơn.