Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

Chương 2 : Nam nhân cùng nữ nhân

Ngày đăng: 21:38 21/04/20


Mạc Phi đứng trước cửa nhìn, chợt nghe An Cách Nhĩ tự nhủ vuốt cằm nói gì đó không rõ lắm, “Vì cái gì tất cả mọi người đều nói nam nhân cùng nữ nhân là loại tồn tại phù hợp nhất?”



Mạc Phi nghe xong có chút xoay chuyển đầu óc, đứng bất động tại chỗ nửa ngày, mới hỏi, “Ách… Cái gì?”



“Cứu mạng a!” Bên trong lại truyền đến thanh âm Hoàng Tĩnh rầu rĩ kêu cứu, “Giết người!”



Mạc Phi sửng sốt, hai bảo vệ đang ở đứng trước cửa phòng ngủ, “Âu tiên sinh, ngài không nên kích động!”



Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ, hỏi, “Chúng ta bây giờ làm gì?”



An Cách Nhĩ nhún nhún vai, “Tùy anh.”



Mạc Phi nghĩ nghĩ xoay người chạy vào nhà, gặp mấy người bảo vệ đang đứng đập cửa, hắn nhíu mày, tâm nói bảo vệ cái gì a, ngay cả đập cửa cũng không có chút kinh nghiệm nào, bảo hai người đi ra chỗ khác, Mạc Phi vẫn là giữ lấy khung cửa, dùng chân một phát đá vào.



“Oanh” một tiếng, cánh cửa bị đá văng, cảnh tượng bên trong là, Hoàng Tĩnh đang dùng sức bấu lấy cửa sổ kêu cứu mạng, mà Âu Khải thì đang đẩy cô xuống.



“Này!” Mạc Phi kêu một tiếng, “Anh muốn làm gì?” Âu Khải quay đầu lại nhìn hắn một cái, Mạc Phi sửng sốt…



Hai bảo vệ kia xông lên kéo Âu Khải ra, kéo Hoàng Tĩnh vào trong, Hoàng Tĩnh vừa khóc vừa la, chỉ vào Âu Khải nói, “Hắn muốn giết tôi, hắn muốn giết tôi!”



Mấy bảo vệ cũng sợ đến choáng váng, Âu Khải một bên mở to hai mắt nhìn Hoàng Tĩnh, hai bảo vệ liếc mắt, đều có chút không dám tin nhìn Âu Khải.



“Báo cảnh sát, giúp tôi báo cảnh sát!” Hoàng Tĩnh hét lên với bảo vệ, “Hắn nhiều lần đã muốn giết tôi, hắn muốn bức tôi chết!”



Âu Khải cũng không nói lời nào, đứng tại chỗ, một bảo vệ lớn hơn biết sự tình không đơn giản, nếu như không báo cảnh sát, chờ lúc bọn hắn đi rồi Âu Khải sẽ lại giết người thì làm sao, vậy thì bọn hắn phải chịu trách nhiệm rất lớn, nghĩ đến đây hắn chạy nhanh tới bàn cầm điện thoại lên, mà kỳ quái chính là… Âu Khải thế nhưng không ngăn cản, chỉ đứng một bên sắc mặt tái nhợt.



Mạc Phi sau khi đá văng cửa vẫn đứng ngây ngốc, lúc này, An Cách Nhĩ nhàn nhã bước tới, nhìn tình huống bên trong, cũng không nói gì.



Mạc Phi rốt cuộc hồi phục lại tinh thần, hắn bước đến bên người An Cách Nhĩ.
Mạc Phi lớn như vậy, chưa có bao nhiêu lần được người khác khen, đặc biệt là khen hắn thông minh, thật sự vẫn là lần đầu tiên từ khi hắn chào đời.



Lúc này, dưới lầu có tiếng còi xe, có mấy chiếc cảnh sát đậu dưới lầu, bốn cảnh sát bước vào tòa nhà.



Mạc Phi bị An Cách Nhĩ nói mấy câu giải sầu trong lòng bỗng nhiên hấp tấp, còn đem tinh lực tràn đầy quá độ của hắn chuyển dời lên vụ án lần này, hắn xoay mặt nhìn An Cách Nhĩ, Mạc Phi có chút khó xử nói, “Lúc nãy tôi không nên làm như vậy với cậu…”



An Cách Nhĩ lại phản đối, mỉm cười, nói, “Anh chẳng qua phát hiện ngôn ngữ của tôi bất thường mà thôi. Trong giọng nói của tôi luôn mang theo hàm ý ‘khiêu khích’, anh có thể phát hiện ra, hơn nữa còn phản ứng lại.”



Lúc này, thang máy bên ngoài cũng mở ra, có tiếng bước chân đang bước tới, Mạc Phi chợt hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ… có phải ngay từ đầu cậu đã biết sẽ có chuyện xảy ra?”



An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vuốt bàn tay, “Manh mối đều đầy đủ hết, vốn đại khái chính là án tử liên quan đến mạng người.”



Đang nói chuyện thì cảnh sát đã vọt vào phòng khách, người tới là một người trung niên dẫn theo một nhóm cảnh sát, nhìn thấy An Cách Nhĩ còn thực cung kính.



“An Cách Nhĩ đã ở đây rồi a?” Vài cảnh viên gật đầu vấn an An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ cũng lễ phép gật gật đầu.



“Cậu vừa mới nói ‘vốn chính là án tử liên quan đến mạng người’ là có ý gì?”



An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Cũng không có gì, chính là quỷ tha ma bắt còn chưa có chết, người đáng chết còn chưa chết.”



“A?” Mạc Phi khó hiểu vò đầu.



“Đúng rồi, lúc nãy tôi có hỏi anh một vấn đề, anh đã tìm ra đáp án chưa?” An Cách Nhĩ thấp giọng nói.



“Vấn đề gì?” Mạc Phi gãi đầu.



“Vì cái gì mọi người đều nói nam nhân cùng nữ nhân là một loại tồn tại phù hợp nhất?” An Cách Nhĩ hỏi, “Tôi cảm thấy bọn họ sinh ra đã là trời sinh thù địch.”