Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên
Chương 2 : Bóng người trong tòa lâu đài
Ngày đăng: 21:38 21/04/20
Bác sĩ Trần đã có tuổi, ông cầm hòm thuốc vừa đi vừa lấy khăn lau mồ hôi.
Lại nói tiếp, tại sao bác sĩ Trần lại đổ nhiều mồ hôi như vậy, một phần là vì cấp tốc chạy tới đây, phần khác là bị cảnh tượng vừa rồi làm hoảng sợ. Bác sĩ Trần cũng có hơi e ngại Mạc Phi, lần trước ông phải trị liệu cho một số người bị thương, tất cả đều do huấn luyện vật lộn cho Mạc Phi.
Lúc bắt đầu, Mạc Phi vẫn chưa khống chế được, bác sĩ Trần thật sự không thể tưởng tượng ra một thanh niên cao gầy như thế mà lại có thể dễ dàng dùng một quyền đánh vỡ hàm một người cao to vạm vỡ, động tác lại rất nhanh nhẹn.
Ban đầu vừa nghe thấy tên Mạc Phi, bác sĩ Trần liền cảm thấy đau đầu. Trong lòng ông nghĩ, chữa hết cho đám vệ sĩ cũng hết một ngày.
Nhưng mà lúc vào trong ông mới biết, người đang đợi ông không phải người bị thương ngoài da, mà là một thanh niên dáng người mảnh khảnh.
Ông bước tới bên giường, người kia lẳng lặng nằm trên giường, làn da trắng nõn, tinh xảo đến nổi giống như một con búp bê.
Phương Xuyến và Ace cùng ngẩng mặt nhìn.
Bác sĩ Trần phục hồi lại tinh thần, cũng cảm giác ra có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, mang theo chút nguy hiểm.
Ông nuốt nước miếng xoay đầu nhìn, quả nhiên, Mạc Phi đang đứng ở bên kia.
“Người này bị bệnh gì?” Bác sĩ Trần nơm nớp lo sợ hỏi Mạc Phi, biết rõ bệnh trạng trước thì sẽ dễ chữa hơn, thuận tiện cảm khái một chút, tâm trạng Mạc Phi có vẻ không tốt, chắc là do đám vệ sĩ kia.
Mạc Phi nói, “Thân thể hắn vẫn luôn không khỏe, có thể sáng nay bị cảm lạnh.”
“Nga…” Bác sĩ Trần muốn vươn tay sờ trán An Cách Nhĩ, tay chưa kịp chạm, Mạc Phi đã đưa cho ông chiếc nhiệt kế.
Bác sĩ Trần ngượng ngùng cầm lấy, bình thường, không quá nóng.
Chưa đợi bác sĩ Trần lên tiếng, Phương Xuyến đã nắm góc áo ông, ngẩng mặt nói, “Ông phải chữa bệnh cho An An, An An khỏe lại mới có thể giúp con tìm mama.”
Bác sĩ Trần hơi sửng sốt, kinh ngạc hỏi, “Xuyến Xuyến, tìm thấy mẹ con rồi?”
Phương Xuyến lắc đầu, “An An nói chỉ cần con ngoan ngoãn, anh ấy sẽ biến phép đem mama về cho con.”
Bác sĩ Trần há to miệng nhìn Phương Xuyến.
Ông làm bác sĩ cho giới quý tộc, chuyện Stephanie mất tích cũng không phải bí mật.
“Thật không?” Bác sĩ Trần hỏi Mạc Phi.
Mạc Phi nhún vai, không trả lời.
“Vậy có muốn gọi hắn tỉnh không?” Bác sĩ Trần thử thăm dò, không phải ông nhiều chuyện, mà là đã nghe nhiều người nói về Mạc Phi, đối với hắn, An Cách Nhĩ rất quan trọng.
Mạc Phi lạnh lùng đáp, “Thân thể An Cách Nhĩ không tốt.”
“Vậy để hắn ngủ đi.” Nói xong, bác sĩ Trần vươn tay, trước khi chạm vào cổ tay An Cách Nhĩ, ông ngẩng đầu nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi khẽ gật đầu, bác sĩ Trần mới thật cẩn thận bắt mạch cho An Cách Nhĩ.
Là một bác sĩ Trung y kiêm Tây y, bác sĩ Trần là một người có danh tiếng, khi vừa bắt mạch cho An Cách Nhĩ, ông liền biết người này đúng là rất yếu, khi sinh ra đã không được khỏe.
“Hơi khó, không thể để hắn uống thuốc có tác dụng quá mạnh.” Bác sĩ Trần nói.
Mạc Phi gật đầu, “Hắn mẫn cảm với rất nhiều loại thuốc.”
“Ừ, chỉ có thể để hắn ngủ, khi tỉnh giấc rồi khám lại.” Bác sĩ Trần đeo kính vào, kê đơn thuốc, “Bây giờ thử vài loại thuốc Đông y, tạm thời bỏ thuốc Tây đi, thân thể cần được điều trị.”
Mà lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một giọng nói vang lên, “Không thể cứu tỉnh ngay bây giờ à?”
Mọi người xoay đầu lại nhìn, phía sau Phương Khải và Mạc Tần không biết đã xuất hiện thêm một người từ khi nào.
Phương Khải cũng xoay đầu nhìn, khẽ nhíu mày.
Ngoài cửa là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đeo một cặp kính, khí chất có chút giống Mạc Tần, dáng người thì cao to hơn, có vẻ vô cùng tinh anh. Mái tóc ngắn màu trà, đôi mắt màu xanh lá, người này có vẻ sở hữu huyết thống Đông Âu.
“Phil?” Phương Khải nhìn người vừa tới, “Sao anh lại tới đây?”
“Tôi nghe nói cậu mang Xuyến Xuyến ra ngoài.” Phil nhẹ nhàng tháo kính xuống, liếc mắt nhìn Mạc Tần, “Đi tìm một người không dính dáng gì tới.”
Mạc Tần hơi nhướn mày, dường như chuyện này không liên quan tới mình nên hắn cũng không thèm tranh luận, vỗ nhẹ bả vai Phương Khải, “Tôi xuống lầu uống trà, mọi người từ từ nói chuyện.”
Nói xong, Mạc Tần xoay người đi.
Trong phòng không bật đèn, trên giường là An Cách Nhĩ đang nằm, Mạc Phi dựa ở bên cạnh, cũng đã say ngủ, Mạc Tần nằm trên ghế sô pha ở phía xa xa, ngủ rất say, ngay cả Ace nằm bên chân Mạc Phi cũng không nhúc nhích.
Người nọ hơi cười cười, đẩy cửa phòng, rón rén vào trong.
Hắn bước tới gần giường, cúi đầu nhìn An Cách Nhĩ…
Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, người nọ thưởng thức nét đẹp theo hướng nằm nghiêng, từ gương mặt nhìn xuống dưới vẫn có thể thấy mái tóc Mạc Phi che phủ ngón tay của An Cách Nhĩ.
Người nọ chậm rãi ngồi xổm xuống, quan sát cổ tay An Cách Nhĩ, cổ tay mảnh khảnh thuộc về nam tử thật sự không có nhiều, nhưng lại không hề thiếu mỹ cảm.
Người nọ vươn tay thô lỗ đẩy An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ vẫn không tỉnh.
Người nọ khẽ nhíu mày, nhìn lên bàn trà, trên bàn chỉ có một cái mâm, chắc là của Mạc Phi… Nhưng chẳng lẽ An Cách Nhĩ đã tỉnh lại, cũng ăn mì?
Người nọ nhíu mày, hai tay dùng sức lắc An Cách Nhĩ, nhưng An Cách Nhĩ vẫn không tỉnh lại.
“Sách!” Người nọ nhíu mày, “Tính sai rồi!”
Hắn vươn tay, bế An Cách Nhĩ lên.
Mái tóc của Mạc Phi theo ngón tay An Cách Nhĩ rơi xuống, người nọ kinh ngạc nhìn An Cách Nhĩ — Thân thể còn nhẹ hơn so với trong suy nghĩ.
Người nọ ôm An Cách Nhĩ ra khỏi phòng, trong nháy mắt hắn vừa bước ra ngoài… Mạc Phi cũng liền mở mắt, ánh mắt lạnh như băng nhìn theo bóng dáng đang xuống lầu, không hề có tí ấm áp.
Thả lòng bàn tay đang đặt trên đầu Ace, Mạc Phi đứng dậy, Ace cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
Mạc Phi nhẹ nhàng làm động tác “Xuỵt” với Ace, sau đó vươn tay vỗ vỗ đầu nó.
Ace ngoan ngoãn nằm im không nhúc nhích.
Mạc Phi lặng lẽ ra ngoài, đi theo bóng người vừa rồi xuống lầu.
Chờ Mạc Phi đi rồi, Ace liền ngẩng đầu, xoay mặt nhìn Mạc Tần.
Mạc Tần cũng giật mình tỉnh giấc, mở to mắt nhìn Ace.
Một người một chó nhìn nhau trong chốc lát, Ace vẫy vẫy đuôi, gục đầu xuống phát ra tiếng “ư ử”, tựa như đang mất mát vì An Cách Nhĩ và Mạc Phi đều đã đi hết nhưng lại bắt nó ở lại, còn không cho nó nhúc nhích.
Mạc Tần đứng lên, bước tới bên cửa sổ nhìn xuống,chỉ thấy nhóm vệ sĩ đã té xỉu, có một người ôm An Cách Nhĩ chạy ra ngoài, hướng về phía vườn hoa, đằng sau là Mạc Phi đang lén lút theo dõi.
Dọc theo đường đi, chậu hoa so với lúc trước có vẻ tán loạn hơn, rất tiện cho Mạc Phi hành động.
“Đã bắt đầu rồi à?”
Thanh âm đột nhiên vang lên ở phía sau làm cho Mạc Tần giật mình, hắn xoay đầu lại, thì ra là Cửu Dật, trên vai hắn còn có Eliza đang đứng duỗi người.
Ngoài cửa là Oss và Mạc Tiếu, còn có Phương Khải mang vẻ mặt hoang mang.
“Mọi người chưa ăn cơm tối phải không?” Mạc Tần hỏi.
“Ăn rồi a.” Mạc Tiếu cầm bịch khoai tây chiên trong tay, bước tới góc phòng mở ngăn kéo ra, lấy bịch quà vặt đưa cho Mạc Tần.
Mạc Tần cầm lấy nhìn nhìn, đây là đồ ăn vặt của Xuyến Xuyến, cũng đúng thôi, căn phòng này là nơi Phương Xuyến thường tới chơi, đương nhiên sẽ có đồ ăn vặt.
“Haiz…” Mạc Tần thở dài, “Nói như vậy, từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của Xuyến Xuyến, hắn đã bắt đầu tính kế rồi sao? Tên kia đúng là một người rất đáng sợ.”
Nói xong, Mạc Tần bước xuống lầu.
“Đi đâu vậy?” Phương Khải hỏi, “An Cách Nhĩ bảo chúng ta đừng nên đi lung tung.”
“Không đi thì lát nữa có nước không còn ai sống.” Mạc Tần vô lực xoa mi tâm, “Người kia ôm An Cách Nhĩ đi, lúc nãy cậu chỉ mới chạm vào An Cách Nhĩ một chút thôi, Mạc Phi đã dùng ánh mắt như thế nào nhìn cậu, chắc cậu vẫn còn nhớ chứ ha?”
Mọi người suy nghĩ, cảm thấy người kia lành ít dữ nhiều.
“Lúc nãy tôi còn ngửi thấy mùi sát khí trên cơ thể Mạc Phi, cậu có biết là hơi thở bao lấy Mạc Phi toàn là màu đen thôi không?” Mạc Tần nói xong, giơ chân đạp Mạc Tiếu, “Bây cũng đi cho ta, lát nữa Mạc Phi có nổi điên, bây có chết cũng phải nhào vô ôm lấy nó!”
“Hả? Lại là con?” Mạc Tiếu mếu máo, lấy thêm hai thanh chocolate, “Con phải bổ sung năng lượng trước!”