Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên

Chương 2 : Phương pháp hóa giải lời nguyền

Ngày đăng: 21:38 21/04/20


Mạc Phi đi theo phía sau người ôm An Cách Nhĩ, người kia hướng ra phía cửa sau, xuyên qua con đường lớn, đâm vào khu rừng nhỏ.



Đi một hồi thì xuyên qua khỏi khu rừng, băng qua con đường nhỏ, bên kia có một căn nhà bằng gỗ.



Người nọ mở cửa ra, ôm An Cách Nhĩ vào trong, đặt hắn xuống chiếc giường ở góc phòng.



“Mang hắn tới đây làm gì?” Có một người nữa ngồi trên ghế sô pha, bất mãn hỏi.



“Hình như hắn cũng ăn đồ ăn có thuốc…”



“Đồ ngu.” Người nọ đứng lên, bước tới bên giường bật chiếc đèn bàn.



Trong phòng hơi sáng lên, ngoại trừ An Cách Nhĩ nằm trên giường còn có hai người nữa, một người là đầu bếp đã bế An Cách Nhĩ tới đây. Người còn lại là tài xế của Phương Khải, đang ngồi trên ghế sô pha.



“Vậy giờ phải làm sao?” Tài xế thấy An Cách Nhĩ vẫn còn ngủ, nhịn không được hỏi.



“Cứu hắn tỉnh đi.” Đầu bếp nói, “Nói ví dụ như tạt nước vào mặt hắn.”



“Đi lấy nước đi.” Lái xe vừa nói vừa lay thân thể An Cách Nhĩ.



An Cách Nhĩ vẫn không tỉnh lại.



Đầu bếp tìm một vòng nhà, tìm được một chai nước lọc, tài xế lên tiếng hỏi, “Ông chắc hắn biết viên đá Tearful Eyes ở đâu chứ?”



Đầu bếp suy nghĩ, “Chắc là thế đi?”



“Ông phải hiểu, hắn không phải thông minh bình thường, nếu cứu hắn tỉnh lại mà hắn lại không biết nó ở đâu, chẳng phải chúng ta đã gây thêm phiền phức cho ông chủ sao?”



“Chi bằng gọi điện thoại hỏi ông chủ của hai người đi?”



Lúc này đột nhiên có giọng nói vang lên, hai người đang thương lượng cũng giật mình.



Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy An Cách Nhĩ đã tỉnh, ngồi dậy nhìn hai người.



“Cậu…” Đầu bếp kinh ngạc nhìn An Cách Nhĩ, “Cậu tỉnh từ khi nào?”



An Cách Nhĩ vươn tay chỉ chỉ chai nước trong tay ông.



Đầu bếp ngơ ngác đưa chai nước cho hắn.



An Cách Nhĩ mở nắp ra uống một ngụm, tựa như có chút khát nước, “Gọi điện cho ông chủ của hai người, nói là đã tìm được viên đá.”



Đầu bếp và tài xế liếc nhìn nhau, “Cái này…”



“Viên đá ở đâu? Cậu phải nói trước cho chúng tôi.” Tài xế lấy ra con dao trong túi, uy hiếp An Cách Nhĩ.



An Cách Nhĩ lại uống thêm một ngụm, lè lưỡi ra, “Nước khó uống quá.”



“Đừng có vênh váo!” Đầu bếp cũng đã phục hồi lại tinh thần, rút dao ra tới gần An Cách Nhĩ, “Ngoan ngoãn nói ra viên đá nằm ở đâu, nếu không tao sẽ rạch vài nhát lên khuôn mặt đẹp đẽ của mày!”



An Cách Nhĩ bất đắc dĩ lắc đầu, “Chủ của hai người đúng là ngu ngốc, ai lại đi tìm hai kẻ vô dụng như hai người đi làm việc chứ.”



“Mày nói cái gì…” Tài xế nhíu mày, ánh mắt trở nên nguy hiểm, “Xem ra không cho mày chịu chút đau đớn thì mày không biết sợ…”



An Cách Nhĩ đột nhiên vươn tay sờ cằm, “Ừm, tiếp theo phải làm sao nhỉ?”



Hai người liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy An Cách Nhĩ không hề có chút sợ hãi.



“A đúng rồi!” An Cách Nhĩ đặt chai nước xuống, sau đó lui vào góc giường, ôm lấy thành giường, yếu ớt nói, “Á! Ghê quá, cứu tôi với!”



Lại nhìn sang tài xế và đầu bếp, hai người cũng không nhịn được giật giật khóe miệng, nên hình dung tình hình hiện tại là gì đây… An Cách Nhĩ thể hiện rõ là đang trêu chọc bọn họ, cố ý giả bộ sợ hãi, nhưng không phải không thừa nhận, bộ dáng cúi đầu phối hợp với giọng nói tinh xảo, không hiểu sao… Hình ảnh lại cực kì ướt át.



Đầu bếp lúc nãy đã cảm thấy miệng hơi khô, bây giờ lại càng khô hơn.



An Cách Nhĩ la xong, xoay đầu hỏi hai người, “Có phải làm như vậy không?”



Tài xế đỡ trán, cảm thấy có gì đó không đúng.



Đầu bếp nhìn sắc mặt tái nhợt của An Cách Nhĩ, đôi môi hồng nhuận, còn có đôi mắt long lanh dưới ánh trăng, làm cho hô hấp của ông có chút ồ ồ.



“Để tao cho mày xem tao có gì lợi hại!” Nói xong, đầu bếp buông dao, nhào về phía An Cách Nhĩ.



“Này, ông làm gì vậy?!” Tài xế túm lấy tên đầu bếp, “Hỏi ra tin tức của viên đá trước đã!”



“Ra ngoài đi!” Đầu bếp đẩy tên tài xế ra, hướng về phía giường, nắm lấy cây cột cúi đầu nhìn An Cách Nhĩ, “Tôi phải làm cho hắn ngoan ngoãn trước đã.”


An Cách Nhĩ đã sớm tỉnh lại trong nụ hôn ấm áp của Mạc Phi.



Hắn vươn tay sờ hai má Mạc Phi, hai mắt mông lung hỏi, “Anh hôn bao lâu rồi…”



Nói còn chưa xong đã bị áp chế, hiển nhiên Mạc Phi muốn dùng hành động để trả lời.



Mãi cho đến tám giờ sáng, An Cách Nhĩ mới xuống giường. Mạc Phi và An Cách Nhĩ cùng ra khỏi phòng, dưới phòng khách không còn ồn ào như hôm qua, tất cả thân thích đều đã về nhà, kể cả Phil.



Mạc Tần và Mạc Tiếu đang ngồi ăn sáng.



Lúc An Cách Nhĩ xuống lầu, cửa phòng Cửu Dật và Oss cũng mở ra, hai người cũng vừa xuống giường.



Trong phòng khách dường như có gì đó khác thường.



Ánh mắt của mọi người đều nhìn về ra ngoài, nhóm quản gia và người hầu đều rất vui vẻ.



Phương Khải từ bên ngoài bước vào, bộ dáng thất lễ đã sớm biến mất, khôi phục trạng thái hoa hoa công tử như ngày thường, gật đầu mỉm cười với An Cách Nhĩ và Mạc Phi.



An Cách Nhĩ và Mạc Phi theo tầm mắt của mọi người nhìn ra ngoài.



Trong sân vườn, trên chiếc xích đu là một cô gái vô cùng xinh đẹp đang ngồi hóng mát.



“Stephanie?” Mạc Phi nói với An Cách Nhĩ, “Rất giống người trong tấm ảnh hôm qua.”



An Cách Nhĩ gật đầu, ngồi xuống sô pha, hắn có vẻ chú ý tới việc sáng nay ăn cái gì hơn.



Ở bên ngoài, Phương Xuyến ngồi trên đầu gối Stephanie, liếc mắt liền thấy An Cách Nhĩ, nó nhảy xuống, vọt vào trong.



An Cách Nhĩ không đề phòng, bị Phương Xuyến ‘đánh lén’, hắn bật ngã ra sau, xoay đầu lại nhìn liền thấy con bé mập mạp đang ôm chân mình.



Phương Xuyến nói, “An An, mama về rồi!”



An Cách Nhĩ nhíu mày.



“Baba nói là anh dùng phép thuật biến mama quay về!” Phương Xuyến mở to hai mắt, nhìn An Cách Nhĩ giống như một pháp sư.



An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, sờ đầu Phương Xuyến, còn nghiêm túc kể chuyện, “Thật ra mẹ em bị đại ma vương nguyền rủa biến thành cái tủ, chỉ có buổi tối mới có thể biến lại thành người tới thăm em, nhưng vì em đang ngủ nên không nỡ lòng nào đánh thức. Chờ em tỉnh lại thì đã bị biến thành cái tủ, cuối cùng ba em đi diệt đại ma vương, lời nguyền được giải trừ, vì thế mẹ em đã quay lại.”



Phương Xuyến há to miệng, vẻ mặt hiện rõ — Thì ra là thế!



Mọi người giật giật khóe miệng — Đây là lừa con nít ư? Rõ ràng là nói cho có lệ!



Sau một thời gian dài, Phương Khải và Stephanie gặp lại, Stephanie dường như có chút ngại ngùng, vì thế mọi người cũng không ở lại quấy rầy, ăn sáng xong liền từ biệt.



Phương Khải tiễn mọi người ra tới cửa, cũng nói lời cám ơn với An Cách Nhĩ.



An Cách Nhĩ vẫn như cũ, tiêu sái nhún vai, phất tay với Cửu Dật và Oss — Về nhà đi!



Cửu Dật chuẩn bị leo lên xe, Mạc Phi đột nhiên vỗ vai hắn.



Khóe miệng Cửu Dật giật giật, nghiêng đầu, Eliza ngồi trên vai cũng cầm hạt dẻ nghiêng đầu nhìn Mạc Phi.



Mạc Phi vươn tay — Móc ra!



Cửu Dật mếu máo, tâm không cam lòng không nguyện lấy ra sợi dây chuyền trong túi.



Mạc Phi cầm lấy, đưa cho Phương Khải.



Phương Khải há to miệng, “Chôm từ khi nào vậy?”



Mọi người nhìn lên trời suy nghĩ, lúc nãy Phương Khải đáp ứng yêu cầu của Cửu Dật, lấy sợi dây chuyền ra cho mọi người xem, rõ ràng là nằm trong tay hắn, chẳng biết Cửu Dật đã trộm đi từ bao giờ, không hổ danh là thần thâu.



Oss liếc Cửu Dật, Cửu Dật nhìn trời, leo lên xe, khoanh tay ngồi đối diện An Cách Nhĩ.



An Cách Nhĩ liếc hắn, “Sao anh hiền quá vậy?”



Cửu Dật thở dài, đột nhiên nghĩ tới điều gì, hắn liền hỏi, “Đừng nói mục đích thật sự cậu bảo tôi tới đây, là chôm sợi dây đó nha?”



Vẻ mặt An Cách Nhĩ tiếc nuối, vuốt Ace đang tựa vào Mạc Phi, “Muốn mang về cho Emma xem chút xíu.”



Cửu Dật tiếp tục thở dài, quả nhiên…



Eliza gặm hạt dẻ, vươn tay vỗ vỗ Cửu Dật an ủi.



Oss vẫn không hiểu, “Rốt cuộc là bảo tôi đường xá xa xôi tới đây làm gì?”