Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên

Chương 1 : Tưởng niệm bốc đồng

Ngày đăng: 21:38 21/04/20


Tại sao An Cách Nhĩ lại nói tấm hình chụp thi thể thú vị? Bởi vì nó rất duy mỹ.



Nói người chết duy mỹ thì có lẽ đó là một sự vô lễ, nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh, ai cũng phải tán thưởng.



Tấm ảnh mà An Cách Nhĩ đang xem là một thi thể nữ. Hơn hai mươi tuổi xuân xanh xinh đẹp, cô mặc một chiếc đầm trắng, bị đông cứng bên trong khối băng.



An Cách Nhĩ thả tấm ảnh xuống, nhìn tấm thứ hai.



Tấm thứ hai là thi thể nam, cũng hơn hai mươi tuổi xuân xanh.



An Cách Nhĩ dùng ánh mắt của một họa sĩ để quan sát, hai người chết đều là mỹ nhân. Người nam nằm ngửa trong nước, giống như đang duỗi người.



“Chỉ có hai người chết thôi sao?” An Cách Nhĩ hỏi.



Oss cầm văn kiện đổ xuống bàn.



“Rầm” một tiếng, trên bàn trà tạo thành một ngọn núi nhỏ.



“Hai người đang bắt đổ tề?” Cửu Dật cảm thấy quá thê thảm, “Giết nhiều người như vậy mà không có chút manh mối nào?”



Oss lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ.



An Cách Nhĩ liếc nhìn mấy tấm ảnh, “Hung thủ dùng thi thể để vẽ tranh, phong cách thống nhất, thủ pháp thì lại thiên biến vạn hóa.”



Oss bày ra vẻ mặt “c ó manh mối không” nhìn thần côn An Cách Nhĩ đầy hy vọng.



“Không kí tên.” An Cách Nhĩ thả tấm ảnh xuống bàn, “Một họa sĩ hoàn thành tác phẩm độc lập tại sao lại không kí tên?”



Oss kích động, “Ý cậu là đây không phải tác phẩm độc lập của hắn?”



“Chậc chậc.” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Oss, hai năm trôi qua mà trí tuệ của anh vẫn dậm chân tại chỗ.”



Khóe miệng Oss giật giật, hai năm không gặp An Cách Nhĩ, hắn vẫn mất nết như xưa! Đương nhiên, Oss chỉ dám mắng thầm.



“Đây không phải tác phẩm của hắn.” An Cách Nhĩ nói, “Người chụp và người dùng thi thể để vẽ tranh không phải cùng một người.”



Oss trầm mặc một lúc lâu, “Đương nhiên không phải cùng một người a, ảnh chụp là bên pháp chứng chụp mà.”



An Cách Nhĩ nhìn Oss, “Oss, anh vẫn còn chưa rõ?”



Oss nghiêng đầu nhìn An Cách Nhĩ, thần thái có chút giống Ace, vừa ngốc vừa manh.



“Người chụp và hung thủ là đồng bọn.” An Cách Nhĩ chậm rãi nói.



Oss há to mồm.



Có lẽ đã lâu rồi mọi người không gặp An Cách Nhĩ cho nên có chút không quen với tiết tấu thần côn của hắn.



An Cách Nhĩ thả hết tấm ảnh xuống bàn, “Dùng thi thể để vẽ tranh, chứng tỏ hung thủ tự xem mình là họa sĩ độc nhất vô nhị, không kí tên lên đó là không có khả năng.”



“Tại sao nhất định phải kí tên?” Oss không hiểu.




An Cách Nhĩ cọ cọ bả vai Emma, “Phải cho thêm đường, thêm đường nha bà ~~”



“Không được ăn quá nhiều đường!” Emma đã pha xong ly cacao cho hắn.



An Cách Nhĩ cầm ly cacao ra ngoài, nói với Cửu Dật, “Cửu Dật, tối nay đưa Emma sang nhà anh ngủ đi.”



Cửu Dật há to miệng.



“Còn nữa, bảo mấy vị cảnh sát về nhà nghỉ ngơi đi.” An Cách Nhĩ ngồi xuống ghế sô pha, mở TV, “Trước cửa có nhiều người như vậy,  phiền muốn chết!”



Emma nhìn Cửu Dật, Cửu Dật nhíu mày — An Cách Nhĩ muốn ở trong nhà một mình, không cần bảo vệ?



“An Cách Nhĩ, đừng làm chuyện nguy hiểm!” Emma căng thẳng, “Cháu rốt cuộc đang nghĩ cái gì?”



An Cách Nhĩ ngẩng mặt nhìn hai người, còn nghiêm túc nói, “Ăn kẹo.”



Cửu Dật đỡ trán, Emma chưa bao giờ có cách với đứa cháu bốc đồng này.



Cuối cùng, An Cách Nhĩ vẫn cố chấp ương ngạnh đuổi mọi người đi, nếu không đi hắn sẽ dẫn theo Ace bỏ trốn.



Để An Cách Nhĩ ở nhà một mình có vẻ tốt hơn, cho nên Emma đành phải qua nhà Cửu Dật ở tạm một đêm. Nhưng gần nửa đêm, An Cách Nhĩ lại dẫn Ace ra khỏi nhà.



Oss mai phục gần đó nhanh chóng lặng lẽ đuổi theo, xoay đầu hỏi Cửu Dật đang lái xe, “Rốt cuộc là hắn muốn làm cái gì?”



Cửu Dật cười cười, “Có lẽ là muốn Mạc Phi.”



Oss sửng sốt, “Ý cậu là, An Cách Nhĩ cố tình dấn thân vào nguy hiểm để Mạc Phi tới cứu? Cái này cũng quá mạo hiểm rồi. Mạc Phi nói đi ba năm, còn hơn nửa năm nữa mới về!”



“Tâm tư của An Cách Nhĩ ai mà hiểu…” Nói xong, Cửu Dật đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn xung quanh, “An Cách Nhĩ đâu rồi?”



Oss sửng sốt, trên đường không một bóng người.



“Mới vừa rồi…”



“Chẳng lẽ quẹo vào hẻm?” Cửu Dật xuống xe.



Oss gọi điện hỏi Thân Nghị, Thân Nghị bọn họ vẫn đang mai phục ở gần phòng khám của Hill, có điều sau khi Hill tới phòng tranh thì biến mất, không quay về phòng khám cũng chẳng về nhà.



“Gâu gâu!”



Lúc này, ở phía xa có tiếng chó sủa vang lên.



Oss và Cửu Dật nghe thấy liền chạy tới, chỉ thấy ở trong một con hẻm, Ace đang bị cột ở bên đèn đường, gấp đến độ cứ nhào người về phía trước.



Oss tháo dây ra cho nó, Ace lập tức chạy vào một con hẻm khác.



Cửu Dật và Oss đuổi theo nó, trước mặt hiện ra một con đường dành riêng cho người đi bộ. Đêm tối mang cảnh xa hoa trụy lạc, trên đường có rất nhiều người.



Ace xoay vòng vòng, gấp tới độ kêu “ư ử”, làm gì nhìn thấy thân ảnh của An Cách Nhĩ.