Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên
Chương 1 : Kiss or Death
Ngày đăng: 21:38 21/04/20
Mặt đất tối đen được những chiếc đèn nhiều màu sắc chiếu rọi, tạo nên những vết lốm đốm, nếu mặt đất ẩm ướt, hẳn sẽ có ánh sáng lấp lánh.
Cảnh đẹp như vậy tốt nhất là nên vẽ trong một bức tranh màu đen, dùng đầu bút lông lớn, vẽ từng khối tùy ý với những màu sắc khác nhau, cuối cùng dùng màu trắng tô điểm, như vậy sẽ tạo nên một hình người cơ hồ rất nhỏ giữa quang ảnh hỗn độn. Một bức tranh cô đơn đã được hoàn thành.
Bức tranh kia đứng ở phía xa mà nhìn, phải nhìn ở rất xa, sẽ phát hiện ra bóng người đó rất giống An Cách Nhĩ.
Một mình đứng dưới những ánh đèn rực rỡ, trước mặt là tiếng động ầm ĩ có vẻ xa lạ.
Là một người đã thích ứng với cuộc sống im lặng và cô đơn trong hai năm, hầu hết thời gian chỉ sống trong căn phòng trống trải, đột nhiên đối mặt với khung cảnh ồn ào náo nhiệt, hắn liền có chút không thể thích ứng, con người rốt cuộc có thể vô tri vô giác tới mức nào?
An Cách Nhĩ lấy ra tờ tiền trong túi, đây là thói quen Mạc Phi tập cho hắn trước khi đi một tháng, khi ra đường phải nhớ mang theo tiền. Hắn mua một ly cacao nóng trong một quán trà sữa nhỏ bé bên ven đường, An Cách Nhĩ cầm cái ly, chậm rãi đi về phía trước.
Xung quanh có đủ loại người, có mặc tây trang nghiêm chỉnh, có đầu tóc quái dị,… ai cũng lo cho bản thân, không quan tâm người khác, đây chính là kiểu cách của người hiện đại.
An Cách Nhĩ cứ đi, giống như đi tìm một người, mỗi cái chớp mắt giống như camera quay hình, toàn bộ đều rất rõ ràng. Bởi vì tìm không thấy điểm tập trung cho nên rất mơ hồ.
An Cách Nhĩ cứ thế đi, rời khỏi nơi ồn ào náo nhiệt, hắn cũng chẳng biết mình đi đâu, trước mặt có một công viên. Hắn lập tức bước vào trong đó, một nơi lạnh lùng âm u, ngồi xuống ghế đá, uống ly cacao nóng còn lại.
…
“Anh đợi bạn?”
Khoảng năm phút sau, có một thiếu niên mặc quần áo thùng thình, tay cầm ván trượt, bộ dáng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đi ngang nhìn thấy hắn liền dừng lại hỏi.
An Cách Nhĩ theo bản năng gật đầu.
“Sao lại chờ ở đây a?” Thiếu niên cảm thấy An Cách Nhĩ có vẻ giống con lai, da rất trắng, ngũ quan tinh xảo, thật xinh đẹp!
An Cách Nhĩ không nói gì, tinh quang chiếu vào mắt hắn, nhìn không ra cảm xúc.
“Ở đây một mình vào buổi tối rất nguy hiểm, anh và bạn anh không thể hẹn ở chỗ khác sao!” Thiếu niên hảo tâm nhắc nhở An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nhìn thiếu niên, hỏi, “Có người nhờ cậu nói với tôi những lời này?”
Thiển niên ngẩng người, bị vạch trần rồi.
An Cách Nhĩ nói, “Hắn cho cậu một trăm đồng, bảo cậu nói vậy với tôi, còn cho số điện thoại bảo cậu gọi cho một người tên là Oss, nói với hắn tôi đang ở đây, có đúng không?”
Thiên niên xấu hổ, kinh ngạc hỏi, “Sao anh biết?”
An Cách Nhĩ nhìn thiếu niên, “Người kia có bộ dáng thế nào?”
“Rất cao, cực kì đẹp trai!” Thiếu niên nghiêng đầu nhìn An Cách Nhĩ, “Sao anh biết?”
An Cách Nhĩ chỉ chỉ ván trượt, “Bánh xe rất sạch, không trầy xước nhiều, hẳn là dùng trên đường mặt phẳng, ở đây nhiều ổ gà, cho nên cậu cố ý tới đây.”
“Chỉ có vậy thôi?” Thiếu niên dường như cảm thấy rất thú vị.
“Vừa nhìn liền biết cậu không phải dạng ngoan ngoãn, không bao giờ đi chủ động bắt chuyện với người ngoài, bề ngoài cũng có vẻ tàn bạo.”
“Còn một trăm đồng?” Thiếu niên nhịn không được cười.
An Cách Nhĩ xuất thần, “Hắn muốn cậu có thái độ tốt nhất, cho nên sẽ cho cậu số tiền lớn, nhưng không thể cho cậu quá nhiều nếu không sẽ bị nghi ngờ.”
“Nga…” Thiếu niên gật đầu.
An Cách Nhĩ chỉ túi quần của thiếu niên, “Cậu gọi cho Oss, người cậu mới vừa gọi, nói với hắn tôi đã về nhà, đừng tới đây nữa.”
Thiếu niên nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu.
“Ngay cả tôi mà cũng lừa được.” An Cách Nhĩ đưa chân xuống, vỗ vỗ ống quần.
“Đúng rồi, tôi tên là…”
“Xương đầu của cậu rất giống hắn, gò má và cằm cũng được di truyền, là người thân đi?” An Cách Nhĩ bình tĩnh hỏi.
Thiếu niên tiếp tục cười xấu hổ.
“An Cách Nhĩ.” Oss chạy tới, “Đừng phá, mau về đi.”
An Cách Nhĩ đột nhiên liếc mắt nhìn Oss, lên tiếng, “Oss, anh là đồ ăn hại.”
Oss cả kinh, ôm ngực — Xong rồi, tâm trạng của An Cách Nhĩ đang vô cùng xấu.
Thiếu niên lùi ra sau vài bước, yếu ớt nói, “Tôi là Mạc Tiếu, Mạc Phi là anh họ của tôi.”
Chẳng biết An Cách Nhĩ có nghe thấy không, xoay người, bước về phía trước.
“An Cách Nhĩ!” Thân Nghị nhíu mày, “Cậu đừng náo loạn! Emma rất lo cho cậu!”
An Cách Nhĩ liếc ông, “Chú là gì của Emma?”
Thân Nghị sửng sốt, sau đó cũng ôm ngực — Tâm trạng của An Cách Nhĩ quả nhiên cực kì tệ, lời này đâm trúng ngay điểm yếu của ông!
Oss đồng tĩnh vỗ vai Thân Nghị, Cửu Dật thành thật lùi ra sau, nhìn Eliza đang mở to mắt ngồi trên vai — Lúc này đừng lại gần An Cách Nhĩ!
Mạc Tiếu chọt chọt Oss, hỏi, “Bây giờ làm sao?”
“Bây giờ…” Oss nhìn An Cách Nhĩ càng chạy càng xa, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Á? Phía trước hình như là sông!”
Mọi người cả kinh, lập tức đuổi theo. Nhưng lúc này, lấy tốc độ của An Cách Nhĩ, hắn đã tới trước con sông đen ngòm.
“An Cách Nhĩ!” Oss muổn đuổi theo, nhưng Mạc Tiếu lại giữ hắn lại, cười cười bất đắc dĩ.
An Cách Nhĩ cứ như thế không hề do dự bước về phía con sông, một chân chuẩn bị đạp vào nước, phía sau đột nhiên có một bàn tay, nắm lấy kéo hắn về.
Vẻ mặt An Cách Nhĩ bình tĩnh, khóe miệng lộ ra nụ cười, hắn nhắm mắt lại, ngã vào vòng tay ấm áp quen thuộc, bị người phía sau gắt gao ôm chặt.
Mạnh mẽ, ấm áp, và… tim đập mạnh.
An Cách Nhĩ cảm thụ cái ôm thật chặt kia, cùng với nụ hôn trên tai. Thế giới của hắn rốt cuộc cũng đã trở về!
Oss và Thân Nghị há to miệng, trợn mắt há mồm nhìn bóng dáng bên hồ vừa quen vừa lạ kia, tóc dài được cột lên rất tùy ý, tuân theo mỗi một từ mà An Cách Nhĩ đã nói — Đừng cắt tóc!
“Mạc Phi…” Cửu Dật tán thưởng, “Hơn hai năm không gặp, đúng là thay đổi nhiều thật.”
“Có thay đổi sao?” Oss bất đắc dĩ hỏi.
Cửu Dật nở nụ cười, “Có vài thứ đúng là không thay đổi.”
“Đã nói là nhịn không được mà.” Mạc Tiếu nhún vai, xoay người đi, vừa đi vừa lầm bầm, “Thì ra đây là tình yêu của An Cách Nhĩ a, khó trách bình thường Mạc Phi nhìn thấy mỹ nhân nào cũng xem là gián hết.”
Cửu Dật xoay đầu lại hỏi Mạc Tiếu, “Tình yêu của An Cách Nhĩ? Tình yêu của hắn thế nào?”
“Kiss or Death!” Mạc Tiếu nhún vai, “Hắn quả thật là tín ngưỡng của Mạc Phi.” Nói xong, hắn huýt sáo một cái, khoát tay với người núp trong bóng tối, “Về nói lại với Mạc Tần, Mạc Phi sẽ không về đâu.”