Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên

Chương 1 : Thay đổi và không thay đổi

Ngày đăng: 21:38 21/04/20


“An Cách Nhĩ.”



Thanh âm của Mạc Phi vang lên bên tai, trầm thấp lại ôn nhu, hắn rúc đầu vào bả vai An Cách Nhĩ giống như đã làm sai chuyện gì đó.



An Cách Nhĩ sờ tay Mạc Phi, cảm giác gầy đi một chút, lập tức bực bội với Mạc Tần.



“Kỳ huấn luyện của anh vẫn còn chưa kết thúc…” Mạc Phi có chút áy náy nói với An Cách Nhĩ, dường như muốn giải thích nguyên nhân trốn tránh.



“Tôi biết.” An Cách Nhĩ vỗ vỗ bàn tay Mạc Phi, ý bảo hắn đừng lo lắng.



Mạc Phi nhẹ nhàng thở ra, lại ôm chặt hơn, “Anh không về đó nữa đâu.”



An Cách Nhĩ nghe ngữ khí của Mạc Phi giống như một đứa học sinh trốn học, liền hỏi, “Vất vả lắm sao? Có ai ăn hiếp anh à?”



Mạc Phi lắc đầu, “Không có.”



An Cách Nhĩ tạm thời bỏ qua suy nghĩ giết chết Mạc Tần, xoay đầu lại xem Mạc Phi của hắn trong hai năm qua đã thay đổi thế nào.



Hình dáng của Mạc Phi vẫn như ngày nào, chỉ là gầy hơn một chút, cao hơn khoảng 2cm, sự lơ đãng trẻ con thời mười tám mười chín đã biến mất, bây giờ Mạc Phi là một thanh niên trưởng thành, anh tuấn, cao lớn.



Có điều, thứ làm cho An Cách Nhĩ vui vẻ chính là ánh mắt của Mạc Phi vẫn không thay đổi, vẫn là ánh mắt ngày xưa.



Tóc dài rất hợp với Mạc Phi, hắn dùng một sợi dây cột tóc màu đen tùy tiện cột lên, áo sơmi màu trắng kiểu dáng đơn giản, không cài hai cút áo đầu, tây trang màu đen, quần cũng đen nốt, xúc cảm quen thuộc, đây là trang phục mà An Cách Nhĩ thích nhất, vô cùng đơn giản.



An Cách Nhĩ phẩy phẩy cổ áo, lại ôm ôm sờ sờ, tỏ vẻ rất vừa lòng, hắn lại có thể vẽ Mạc Phi rồi! Muốn vẽ quá!



Ngón tay An Cách Nhĩ chạm vào cổ tay áo tây trang Mạc Phi, trên đó có đính một cúc áo bằng đồng, có khắc kí hiệu AG.



An Cách Nhĩ khẽ cười cười, nhẹ nhàng vuốt cúc áo kia.



Mạc Phi vẫn chuyên chú nhìn dung mạo của An Cách Nhĩ, hình ảnh trong trí nhớ hiện lên rõ ràng, nhưng vẫn không đẹp bằng người đứng sờ sờ trước mặt này! Vui sướng sau khi gặp lại rất khó để hình dung bằng lời.



Hai năm chia lìa, làm cho những giây phút bên nhau trước kia trở nên khắc cốt ghi tâm, không có An Cách Nhĩ bên cạnh, đêm xuống Mạc Phi thường xuyên tưởng niệm, nhớ lại những chuyện đã qua, nhớ lại những gì An Cách Nhĩ đã cho hắn.



Trước năm mười tám tuổi, Mạc Phi hắn sinh hoạt ở một nơi đầy nguy hiểm, phải tự lực cánh sinh, cô đơn không nơi nương tựa, không chỉ có cuộc sống mà cả trái tim cũng không có chỗ dựa. Không ai cần hắn, cả cha mẹ cũng thế. Cảm xúc giống như một sơi dây buộc chặt, chỉ cần chạm vào hắn, hắn sẽ nổi điên biến thành thú dữ, bạo lực là con đường duy nhất để hắn tự cứu lấy mình, không thể khống chế con ác ma trong cơ thể, người ta nghĩ hắn thế nào, chính hắn cũng hiểu được.



Năm mười tám tuổi, Mạc Phi xông vào phòng tranh của An Cách Nhĩ, cái nơi thần bí kia, mỗi một bức tranh đều mang hơi thở ấm áp, yên lặng. Mạc Phi giống như một con thú bị thương tìm được một nơi tránh gió, hắn cuộn người lại, tham luyến cảm giác an toàn này.



An Cách Nhĩ chậm rãi bước từ trên lầu xuống, người kia có khí chất của quỷ hút máu, tình tính thì giống ác ma, đồng thời lại cực kì thông minh, là thiên tài quan sát và có trình độ nghệ thuật cao nhất, là người đầu tiên giúp hắn băng bó vết thương.



Trong khoảng thời gian ngắn, An Cách Nhĩ đã tìm được rất nhiều ưu điểm của Mạc Phi, giống như nhặt được bảo bối lại hoàn toàn ỷ vào hắn, dung túng hắn, thiên vị hắn mặc kệ phải trái. Tính bạo lực của Mạc Phi được An Cách Nhĩ định nghĩa là ý thức bảo vệ bản thân, lúc đánh nhau sẽ tràn ngập bạo lực mỹ học, cơ thể cân xứng, tướng mạo khỏa thân anh tuấn số một, khi Mạc Phi làm việc nhà, An Cách Nhĩ lại cho đó là siêu năng lực.



An Cách Nhĩ là một người rất thích làm càn, khi thì giống đứa con nít không thể tự lo cho mình, làm nũng rất tùy hứng, khi thì giống triết nhân nhìn thấu chúng sinh, dẫn dắt người ta theo ý của mình.



Mạc Tiếu nói cũng không sai, An Cách Nhĩ chính là tín ngưỡng của Mạc Phi, dạy cho hắn thứ mà cha mẹ và cha xứ cũng không dạy — Thật ra thứ con người cần học, chính là làm sao để đối mặt với chính mình, yêu thích bản thân, hơn nữa còn có thể sống sót.



Ác ma chỉ là một ảo ảnh đong đưa trong chén nước, sau khi sóng yên biển lặng, mới có thể nhìn rõ bóng dáng kia rốt cuộc cao quý đến đâu, hay là vẫn ghê tởm.
“Ace!” Mạc Phi ngồi xổm xuống, tiếp được Ace có chút điên cuồng, dùng sức chà chà cổ nó.



Mọi người không hiểu sao lại cảm thấy, nếu chó mà có biểu tình, Ace lúc này hẳn là đã đẫm lệ rồi.



“Mạc Phi!”



Trong xe cảnh sát, Emma cũng chạy xuống, từ xa bà đã thấy Mạc Phi, vô cùng hưng phấn.



“Emma!” Mạc Phi bước tới ôm Emma một cái.



“Cháu rốt cuộc cũng về rồi!” Emma cẩn thận nhìn Mạc Phi, “Cháu không đi nữa? An Cách Nhĩ rất nhớ cháu!”



Mạc Phi nở nụ cười, gật đầu với bà, người phụ nữ xinh đẹp lại tao nhã này là người đối xử tốt nhất với hắn ngoại trừ An Cách Nhĩ ra, làm cho cảm giác thiếu thốn tình thân bao lâu qua của hắn được an ủi rất nhiều.



Mạc Phi trở về, làm cho cảm xúc của mọi người tăng vọt, Oss bọn họ lại bắt được Hill giảo hoạt, vừa lúc ai cũng đói bụng, liền quyết định đi chúc mừng sau đó mới về nhà.



Mọi người đang thương lượng đi đâu ăn cơm, An Cách Nhĩ lại cảm giác có người vỗ vai hắn.



Xoay đầu lại, là Mạc Tiếu.



Mạc Tiếu đưa di động cho hắn — Mạc Tần còn chuyện muốn nói.



An Cách Nhĩ cầm lấy.



Cảm xúc của Mạc Tần lúc này đã bình ổn lại, hắn lên tiếng, “Có phải cậu phát hiện ra cái gì rồi không?”



An Cách Nhĩ nở nụ cười thản nhiên, “Mạc Phi phái người tới xem tôi càng ngày càng nhiều, cho nên tôi cảm thấy hắn có chút bất an.”



“Nga, cho nên anh dùng cách này để ép hắn ra?” Mạc Tiếu vuốt cằm, gật gù.



Mạc Tần thở dài, “Trong nhà đúng là có chút chuyện. Cậu đúng là rất nhạy bén.”



An Cách Nhĩ hơi nhướn mày.



“Cậu có thể cùng đi với Mạc Phi không? Nửa năm này đối với Mạc Phi rất quan trọng.” Mạc Tần nói, “Mặt khác, tôi cũng có vụ án muốn nhờ cậu giúp đỡ.”



An Cách Nhĩ nghe xong, nói một câu, “Tôi sẽ cân nhắc.” Sau đó hắn đưa di động lại cho Mạc Tiếu, bước lại chỗ Mạc Phi.



Mọi người quyết định vẫn là về phòng tranh ăn khuya, Mạc Phi giữ chặt tay An Cách Nhĩ, hắn rất muốn về nhà.



Mạc Tiếu vừa nhìn mọi người đi, vừa nói với Mạc Tần, “Lão đại, trước mặt An Cách Nhĩ, chú chả có chút khí thế nào hết!”



Mạc Tần vô lực, “Xem chừng Mạc Phi, sau đó…”



“Biết rồi, An Cách Nhĩ nhìn có vẻ sẽ phá được án, con sẽ nói về vụ đó cho hắn nghe, được chưa?” Mạc Tiếu nói xong liền cúp điện thoại, hưng phấn đi xem phòng tranh của An Cách Nhĩ.