Tội Cho Cô Gái Đó
Chương 41 : Lựa chọn
Ngày đăng: 03:36 19/04/20
Nhiều khi anh mong được một lần nói ra hết tất cả thay vì,
Ngồi lặng im nghe em kể về anh ta bằng đôi mắt lấp lánh
Đôi lúc em tránh ánh mắt của anh
Vì dường như lúc nào em cũng hiểu thấu lòng anh.
Ko thể ngắt lời, càng ko thể để giọt lệ nào đc rơi
Nên anh lùi bước về sau, để thấy em rõ hơn
Để có thể ngắm em từ xa âu yếm hơn
Cả nguồn sống bỗng chốc thu bé lại vừa bằng 1 cô gái
Hay anh vẫn sẽ lặng lẽ kế bên
Dù ko nắm tay nhưng đường chung mãi mãi
Và từ ấy ánh mắt anh hồn nhiên đến lạ
Chẳng một ai có thể cản được trái tim khi đã lỡ yêu rồi
Đừng ai can ngăn tôi khuyên tôi buông xuôi vì yêu không có lỗi
Ai cũng ước muốn khao khát được yêu
Được chờ mong tới giờ ai nhắc đưa đón buổi chiều
Mỗi sáng thức dậy được ngắm một người nằm cạnh ngủ say.
Nên anh lùi bước về sau, để thấy em rõ hơn
Để có thể ngắm em từ xa âu yếm hơn
Cả nguồn sống bỗng chốc thu bé lại vừa bằng 1 cô gái
Hay anh vẫn sẽ lặng lẽ kế bên
Dù ko nắm tay nhưng đường chung mãi mãi
Và từ ấy ánh mắt anh hồn nhiên đến lạ
Vì sao anh không thể gặp được em sớm hơn
Rer theo đuôi Runa đi qua phía bên kia đường chờ đợi lấy xe trông thấy Đức và Ngọc Anh đi ra. Rer đứng sát sau lưng Runa cố tình gợi chuyện:
“Em có thấy hai người đó đẹp đôi không?”
Nhưng thái độ của Runa vô cùng lạnh nhạt, cô không nói gì, còn cố ý nhích người tránh xa Rer. Rer cũng không nói gì, miệng khẽ mĩm cười, hai tay chắp sau lưng, huýt sáo ….lại tiến sát sau lưng cô. Cô tức giận quắc mắt nhìn về phía sau mình, nhưng gương mặt kia vẫn dưng dưng huýt sáo, vẻ không hề để ý gì đến cô.
Cô hậm hực chờ xe của mình từ người bảo vệ tới, cô cứ thế tiến lên xe của mình không thèm nhìn về kẻ phía sau.
Cô quyết định không ngó ngàng gì tới kẻ đeo bám kia. Nhưng lát sau cô thấy Rer đưa tay lên xoa xoa trán, mặt nhăn nhó có vẻ khó chịu, cô vội hỏi:
“Anh bị say nắng à.”
“Chắc thế, lâu rồi anh không đi bộ dưới trời nắng như thế này”– Rer khó nhọc trả lời.
“Vậy thì anh lên vỉa hè đi,rồi gọi xe tới đón” – Runa bèn khuyên.
“Không thích” – Rer hờn dỗi nói.
- “Vậy bây giờ phải làm sao” – Cô thở dài nói, cái thói ngang bướng này cô biết rõ lắm.
- “Đưa tay cho anh –Rer cười gian xảo nói, rồi không đợi cô cậu đưa tay nắm chặt lấy tay cô, đầu tựa nhanh vào vai cô.
“Này” –Runa quát lên.
- “Aaaaaaaa, nhức đầu quá … “- Rer bèn giả vờ khổ sở nói. Làm cho mọi người đang đi đường cứ nhìn chằm chằm vào cô.
“Anh lên xe đi,em cho anh đi nhờ”- Runa đành ngồi im, để mặc tên này giở trò. Cho đến khi về đến nhà,Rer còn lẽo đẽo đi theo, nhưng Runa đã nhanh chóng đóng cửa lại.
**
“Chị mau đến đây đi” – Tiếng bé Mika - chính là đứa bé 2 năm trước cô đã cứu, cách đây 1 tuần Max đã đưa con bé về Việt NAm.Tiếng Mika vang lên hối thúc trong điện thoại khi Runa vừa tan sở. Cô ngỡ đã xảy ra chuyện gì vội hỏi chỗ rồi phi xe chạy đến. Khi tìm thấy bé Mika thì mặt mày đã bơ phờ đứng thở không ra hơi. Nhưng bé lại đi cùng Rer, đang chơi trò chơi rất vui vẻ.
HAi người họ đã quen nhau bởi vì Max đã từng đưa bé Mika về nhà họ Ám sống,khi đó cô vẫn còn ở nước ngoài. Va giường như tình cảm giữa bé Mika có một sự gắn kết rất kì lạ và hai người làm thân rất hợp nhau.
Thấy Runa chạy đến, bé Mika liền reo lên gọi, chạy đến gần. Đằng xa xa, Rer cho hai tay vào túi quần thong dong đi tới, miệng nở nụ cười hút hồn.
-” Mau về thôi– Runa nhìn nụ cười của kẻ đáng ghét kia thì quay lưng đi, cô sợ mình sẽ bị nụ cười ấy thu hút, bèn lạnh lùng nói.
- “Ừhm, chúng ta cùng về” -Rer cười cười đáp. Rồi nhanh chóng, tay bế bé Mika còn kia của bé Mika nắm tay Runa, trong cả ba người như một gia đình hạnh phúc.
Mọi người nhìn họ đầy ngưỡng mộ.
- “Chị đã lâu rồi, em mới có cảm giác gia đình” – Bé Mika vui vẻ nói, ánh mắt trong sáng cực kì hạnh phúc.
Runa bất giác thấy buồn. Cảm giác gia đình cô không thể nào cho bé Mika được. Chỉ tại cô đến chậm một bước mà để cho cô bé thành kẻ không cha không mẹ thế nên cô đã rất ân hận.
Runa cũng không phản đối gì, vì cô biết dù có đuổi Rer cũng không chịu đi. Với lại có kẻ tình nguyện làm tài xế không công cho mình thì dại gì mà không nhận. Nhưng cô tự nhủ lòng, chỉ đến cửa nhà mà thôi… Nhưng cuối cùng Rer vẫn là vào nhà ăn cơm rồi mới thong thả ra về.
Hôm sau, bé Mika được Mai dẫn đi chơi bên ngoài sẽ không về nhà. Cho nên Runa cũng không vội về nhà, cô làm hết công việc rồi mới ra về. Nhưng khi vừa đến cửa nhà đã thấy một bóng người ngồi gập xuống bên cạnh cửa. Không cần nghĩ, cô cũng biết là ai. Cô lạnh nhạt nói:
- “Hôm nay không có bé Mika làm cớ cho anh vào nhà nữa đâu.”
Rer ngẩng đầu nhìn cô không trả lời, cũng không buồn nhúc nhích, trong ánh sáng mơ hồ, cô không biết rõ Rer nghĩ gì. Cô đứng ngẩng người ra một lúc rồi sau đó mở cửa bước vào nhà. Khi đóng sầm cửa lại. Cô cảm thấy có chút gì đó là lạ, không giống với Rer mọi ngày. Sau đó cô nghe tiếng thở mạnh đầy khổ sở phía sau cánh cửa. Hốt hoảng Runa vội mở cửa ra, lay nhẹ REr hỏi:
-” Có phải anh lại bị đau dạ dày rồi không?”
Rer bị đau dạ dày từ rất lâu rồi đó là do di truyền từ bố của anh ấy,mỗi khi nó bị phát tác anh sẽ khó thở và đau đớn. Những lần anh như trái tim cô như bị cứa ra từng mảnh.
- “Em đỡ anh vào nhà – Không chờ Rer trả lời, cô vội dìu cậu vào nhà.
Runa, anh chẳng còn gì cả, chỉ còn có em thôi. Xin em, đừng rời xa anh có được không?
Lời nói tha thiết khiến trái tim vừa căng phồng đầy quyết tâm của cô bị xẹp xuống. Làm sao cô nỡ nói ra những lời tuyệt tình gây đau đớn cho anh vào lúc này được chứ. Cô lặng lẽ gật đầu. Max đẩy cô ra rồi cười vuột mũi cô nói:
Anh đùa thôi, em mau vào nhà đi.
Lúc nói, đôi mắt Max chất chứa nhiều tâm sự thầm kín của sự đau thương và mất mát, nhưng cô không biết là chuyện gì, cô định hỏi thì Max đã lái xe đi mất
Cry hẹn gặp Runa nói có chuyện muốn nói với cô, cô cũng không thể đoán ra là chuyện gì mà cũng đã lâu rồi cô với Cry vẫn chưa gặp nhau và nói chuyện chị với nhau thế nên cô rất vui vẻ đi gặp con bé. Hai người cùng hẹn ở một quán bar. Khi cô đến thì Cry đã có mặt ở đó, trên bàn đã có hai chai bia uống cạn. Dường như Cry đã đến rất sớm, vẻ mặt cô chìm vào trầm tư, dáng vẻ cô đọng khi cô nhìn chăm chú vào ly bia đã cạn đá trên tay mình. Thấy Runa tiến tới, Cry bèn ngước đầu nhìn lên, thái độ dứt khoát mạnh mẽ, dường như cô đã trải qua một quảng thời gian khá lâu mới có thể quyết tâm.
“Sao em lại uống nhiều như vậy?”
Cry không trả lời mà đợi Runa ngồi xuống và gọi nước,Cry mới nhìn thẳng cô hạ giọng nói:
Chị, em có chuyện muốn nói với chị”.
chuyện gì vậy? đã sảy ra chuyện gì với em sao Cry” – Cô liền gật đầu, thái độ có chút hốt hoảng.
Không em không sao. Điều em muốn nói với chị là về anh MAx”
“Max? chuyện gì?”
anh ấy yêu chị.. – Cry nói lên một cách bình thản gương mặt có chút buồn bã.
Cô chỉ cười không nói gì cả.
Max là một chàng trai tốt. Anh ấy xứng đáng được nhiều người ngưỡng mộ -Cô gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Nhưng người có thể làm anh ấy chú ý chỉ có một mình chị mà thôi“.
Cô ngẩng đầu nhìn Cry, đôi mắt cô chứa đầy u buồn, đôi mắt Cry cũng vậy. Cô cảm thấy tim rất nhói đau. Con bé yêu MAx Cô được những người phụ nữ yêu MAx ghen tỵ, nhưng cô lại có lòng rũ bỏ anh, nỗi hổ thẹn trong lòng cô lại dâng lên.
“em yêu anh ấy...đúng không Cry”
Tất nhiên là Cry biết thể nào chị cô cũng biết được chuyện này, Cry chỉ nhám mắt lại uống nốt ngụm bia trong cốc rồi từng giọt nước mắt rơi xuống. Run bàng hoàng lặng lẽ thở dài vậy chẳng nhẽ là cô cướp đi hạnh phúc của em gái mình ư? Cô cắn chặt môi.
Thật ra, Max đã giấu chị một chuyện,em cũng chỉ được biết gần đây thôi – Cry nhìn cô, trong đáy mắt thể hiện sự quyết tâm lần nữa.
“Tay anh ấy thật sự chưa khỏi mà còn có dấu hiệu nghiêm trọng hơn. Nếu chữa không khéo thì có khả năng bị liệt mãi mãi.”
Cô như người vừa bị sét đánh trúng toàn thân khiến cả cơ thể bị tê liệt, rồi như một luồng điện chạy qua khiến cả người run lên bần bật, tim cũng vì thế mà trở nên rối loạn đầu óc quay cuồng. Hai chân cứ run lên như thể đã bị ai đó rút mất gân. Bàn tay nhúc nhích vì run không sao kiểm soát được. Lát sao cô cố gắng để hỏi lại, môi cũng khẽ run khiến cho lời nói bị đứa quảng:
Lời em…vừa nói..là …sự thật …sao?
Đúng vậy
Cô cảm thấy dường như sức lực còn lại trong thân thể đã bị rút cạn.
Nhưng mà chính anh Hùng Sơn đã nói với chị là tay Max đã không sao rồi. Anh ấy là một bác sĩ giỏi, lẽ nào anh ấy đã chuẩn đoán sai – Cô không dám tin vào những điều mình vừa nghe thấy, cô liền đưa ra chứng cớ để biện giải.
Hùng Sơn là một bác sĩ giỏi, nhưng đồng thời cũng là một người bạn tốt. Bạn bè giúp đợ nhau giấu giếm cũng là lẽ thường. Chẳng lẽ đến lời em chị cũng không tin sao? –Cry chậm rãi nói.
Nước mắt Runa đột nhiên rơi ra lúc nào cũng không hay.
Cho nên em, em cầu xin chị, cầu xin chị hãy ở bên cạnh anh ấy đừng rời xa anh ấy – Cry quỳ xuống xin cô..
“Runa anh chẳng còn gì cả, chỉ còn có em thôi. Xin em, đừng rời xa anh có được không?” Câu nói hôm trước như vang vọng vào tai cô. Là vì việc này sao, là vì việc này cho nên lúc đó anh đã đau buồn đến như thế sao?
Nhưng chợt một ý nghĩ lướt qua trong đầu cô. Chuyện cánh tay và chuyện hôm đó dường như là hai chuyện khác nhau. Đã có một chuyện gì đó xảy ra khiến cho Vĩnh Thành kích động đến như vậy.
chị có biết vì sao Max lại cho em tự do lựa chọn ở bên anh ấy hay Rer hay không? –Cry đột nhiên hỏi, nhưng không đợi cô trả lời bèn nói tiếp
Là vì anh ấy đã nhìn thấy em lo lắng cho Rer nhất nhiều lần. Max đã cho chị và Rer rất nhiều cơ hội ở bên nhau. Và giờ cho chị sự lựa chọn. Cho nên xin chị đừng trở về bên Rer mà rời xa Max có được không?.”
Cry, em yêu Max, sao lại muốn chị và anh ấy ở bên nhau?
Cry nghe cô hỏi thì sững người lại cười buồn rồi trả lời:
Phải em yêu anh ấy. Nhưng chị, một cô gái thông minh như em chắc hiểu đạo lí:” Yêu một người là muốn cho người mình yêu hạnh phúc”
Không phải vì em ghét anh Rer mà bởi vì nếu không thấy Max được được hạnh phúc thì em cũng sẽ không sống nổi nữa.Cho nên em sẽ không vì sự ích kỷ chiếm hữu mà bám lấy anh ấy. Vì người em yêu em sẵn sàng đứng bên cạnh giúp đỡ, vực anh đứng dậy, gánh chịu mọi đau buồn bất hạnh cho ánh ấy. Em biết khi yêu cầu chị ở bân cạnh Max là rất ích kỷ vì chị yêu Rer. Nhưng em không nỡ nhìn anh ấy đau khổ, cho nên em quyết định nói ra sự việc lần này.
Sau khi tạm biệt Cry, cô yêu cầu Cry đừng nói với MAx là cô đã biết tất cả sự thật. Cô cứ thế đi như kẻ mất hồn, lang thang dọc trên con đường, cô không chú ý đến người đi đối diện mình, cô vô ý va phải một người đi đường, người đó nhìn cô định mắng, nhưng bắt gặp đôi mắt vô hồn gương mặt trắng bệt của cô thì nhăn nhó cuối xuống nhặt chùm chìa khóa bị rơi xuống lên lặng lẽ bỏ đi.
Cô nhìn chùm chìa khó trên tay người đó, bất giác nhớ lại lúc MAx làm rơi chìa khóa. Những giọt nước mắt vừa cạn lại tiếp tục rơi, sao cô lại không để ý, có rất nhiều việc cho thấy tay Max không bình thường nhưng vì cô quá vui mừng, cảm giác tội lỗi trong lòng nhẹ đi khi biết tay cậu đã bình phục nên đã chối bỏ những sự việc đó.
Bây giờ cô biết được sự thật rồi, sự đau khổ chồng chất lên nhau. Nếu cô đến với Max thì Rer sẽ ra sao. Cô từng làm tim anh tan vỡ một lần, giờ đây cô lại cho cậu một tia hy vọng, lẽ nào lại tiếp tục dập tắt hy vọng của cậu. Nhưng nếu cô chọn Rer thì nỗi đau mà Max phải gánh chịu sẽ khiến cô day dứt không yên.
Hùng Sơn đang làm xem nốt số hồ sơ bệnh án của hôm nay thì cánh cửa phòng cậu bật mở.
Runa bước vào với đôi mắt vừa đau buồn vừa giận dữ tiến lại phía bàn cậu ngồi.Hùng Sơn thấycô tự tiện xông vào phòng cậu mà không báo trước lại nhìn thấy vẻ mặt của cô thì trong lòng cảm thấy bất an vô cùng. Cậu nhìn cô đợi chờ. Nhưng ánh mắt cô đột nhiên trở thành van nài khi hai chân cô khũy xuống quỳ xuống trước mặt cậu.
Hùng Sơn giật nảy mình trước hành động của cô, cậu vội bật dậy chạy đến nắm tay Runa kéo cô đứng dậy hỏi:
Runa em sao vậy, đã xảy ra chuyện gì. Mau đứng lên đi.
Cô lắc đầu rụt tay khỏi tay Hùng Sơn, nước mắt rơi xuống, cô nói trong tiếng nấc:
“Hùng Sơn! Em xin anh hãy nói rõ bệnh tình của Max cho em biết có được không?
Em đứng dậy trước đi rồi nói – Hùng Sơn thở dài nói rồi dứt khoát kéo tay cô dứng dậy.
Runa bước ra khỏi bệnh viện trong trạng thái mơ hồ không sức sống. Cái sự thật mà cô không dám tin, cái sự thật mà cô đã đi tìm đáp án cuối cùng cũng được làm rõ.Cô bị sự giằng xéo trong lòng làm đau đớn khôn cùng. Lời Hùng Sơn cứ vang vọng bên tai cô:
“ Thật ra lần trước Max đi công tác, thật chất là đi khám lại cánh tay của cậu ấy. Vốn dĩ cần phải phẩu thuật lại thêm vài lần nữa, nhưng khi cậu ấy trở về lại là lúc em xảy ra chuyện. Cho nên cậu ấy đã bỏ qua cơ hội phẩu thuật cho bản thân, cậu ấy không nỡ rời bỏ em trong lúc em khó khăn thế này.”
Ngay lúc đó, Rer nhắn tin đến.
Vẫn chỉ có 3 chữ:
“ Anh chờ em”.
Trước đây ba chữ này khiến cô cảm thấy ngọt ngào vô cùng, nhưng giờ này ba chữ này như một nhát dao chém thẳng vào tim cô, chẻ nó ra làm hai phần. Dù cô chọn phần nào thì vẫn cảm thấy đau đớn vô cùng, bởi vì cả hai đều là tim của chính cô.