Tội Cho Cô Gái Đó

Chương 42 : Ác ma huyền bí

Ngày đăng: 03:36 19/04/20


Cuối cùng Runa cũng đến nhà Rer, cô cố giấu đi nỗi buồn trong lòng để đối diện với anh. Đón nhận cái ôm ấm áp và cái nhìn trìu mến của Rer nhưng cô đã không còn cái cảm giác hạnh phúc như mọi khi nữa. Cô đẩy anh ra cố gắng kìn nén cảm xúc trong lòng mình nói:



" Em đi nấu cơm cho anh."



Khi cả hai đã ăn xong, cô đang xắt trái cây thì anh đột nhiên lên tiếng với vẻ e dè ngập ngừng:



"Runa! Em có thể….,để Hà Phương một con đường lui không?Chỉ lần này thôi



, anh với cô ta sẽ kết hôn…"



"Cạch …."



Rer giật mình vội chạy đến xem xét ngón tay bị cắt trúng củacô, giọng lo lắng hối hận nói:



" Anh xin lỗi, đáng lí anh không nên nói ra. Bỏ qua chuyện này đi."



Rer định đưa ngón tay cô vào miệng để ngăn chặn những giọt máu đang tuôn ra từ vết cắt nhưng cô đã rụt tay lại. Cô nắm chặt ngón tay chảy máu của mình trong lòng bàn tay, mắt khẽ khép lại cảm nhận sợi dây giằng co trong lòng cô đã phựt đứt rơi xuống đáy lòng cô. Lời anh nói như một giọt nước tràn ly, đã không có cách gì lấy lại được. Cô mở mắt nhìn anh, không có sự oán trách, không có sự đau khổ, chỉ có sự thất vọng tột cùng.



Lời đã nói ra không cách gì rút lại. Cô nhìn Rer đau đớn nói:



"Em thật thất vọng về anh" – Nói xong cô quay lưng bỏ đi một mạch, không kịp để anh có sự níu kéo.



Cô chạy như bay ra khỏi nhà Rer, cô cũng không biết mình chạy bao lâu, chỉ đến khi chân cô gần như đuối sức rồi té huỵch xuống đất. Khi cô ngẩng đầu lên, trước mặt cô là một tiệm nữ trang cao cấp…



Sau đó cô đã tránh gặp mặt Rer, cũng không nhận điện thoại của cậu.



Khi cô đến nhà Max, cánh cửa nhà không đóng lại mà mở hờ.Cô cảm thấy rất kì lạ, cô vội vàng đẩy cửa bước vào trong. Cônhìn thấy phòng khách bị đập phá đỗ vỡ khắp nơi, nỗi sợ hãi trong lòng khiến tim cô đập mạnh. Max đang ngồi im lặng trên sofa, nét mặt dường như đau đớn lắm. Nhìn thấy Max không sao cô thở dài trút hết nỗi sợ hãi lúc nãy ra. Cô bước nhanh đến bên Max hỏi:



" anh! đã xảy ra chuyện gì vậy"



" Không có gì, chỉ là có chút bực mình thôi" –Max giật mình khi nghe Runa hỏi. Cậu ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt đang che giấu một điều gì đó. Cậu lãng đi chuyện khác. 



"Để anh dọn dẹp lại một chút "– Max vội vàng đứng lên thu dọn những bề bộn bên dưới



"Em cứ ngồi đó đi"



Cô nhìn dáng vẻ lui cui dọn dẹp của Max đột nhiên thấy thương cảm vô cùng. Dường như cánh tay Max không đủ sức để bê chồng sách đã được sếp ngay ngắn. Cậu đặt từng cuốn từng cuốn lên kệ, cô nhìn thấy cảnh đó cắn chặt răng để không bậc khóc. Cô nén những giọt nước mắt vào lòng cố tỏ vẻ không có gì nói:



"Max, anh xem nè."



Max quay lưng lại nhìn, côđã giơ một bàn tay ra phía trước, mu bàn tay giơ về phía Max, ngay ngón áp út là chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, cỗ tay cô là chiếc lắc hình ngôi sao rất đẹp.Cô nhoẻn miệng nhìn Max cười dịu dàng nói:



" Lần trước em nói với anh, chiếc nhẫn hơi rộng, em sợ nó bị rơi mất nên đem cất. Hôm kia em đã đem đến tiệm nữ trang cao cấp bảo họ thu nhỏ lại. Sẵn làm lại chiếc lắc bị đứt này luôn."



"Vậy à "– Max cười yếu ớt nói "Sao em không nói để anh chongười đi làm."



" Anh bận nhiều việc nên em không muốn làm phiền. Hôm nay làm xong là em đến đây liền, em có chuyện muốn nói với anh…"- Cô ngừng một lát rồi quyết tâm nói :



"Chúng ta kết hôn đi"



... ...... ...... ....



Chiếc ly trên tay Max rơi xuống, cậu ngạc nhiên nhìn Runa, chỉ bắt gặp nụ cười dịu dàng của cô. Max vội quay mặt lại nơi khác, cậu không muốn cô nhìn thấy gương mặt đầy kích động của cậu lúc này. Lát sau, Max lên tiếng:



"Runa, hãy trở về với Rer đi."



"Tại sao, chẳng phải anh cho em sự chọn lựa hay sao. Vậy tại sao khi em chọn lựa, anh lại rút lui "– Cô thắc mắc lên tiếng hỏi vặn lại. 



"Nói tóm lại, anh không muốn kết hôn với em nữa. Em về đi" – MAx lớn tiếng xua đuổi.



"Vậy thì anh nói lí do không muốn kết hôn với em đi "– Cô nhất quyết nói.



Max hít một hơi thật sâu rồi quay lưng nhìn thẳng vào mắt cô:



"Tại vì tôi không muốn cô thương hại tôi.Và vì cô khiến anh em tôi gây tranh cãi. Lí do đã đủ chưa."



Cô choáng váng khi nghe Max nói, cô suýt chút té xuống ghế, đau xót, hối hận vô cùng, cô bậc khóc nói:



" Max,từ cái giây phút anh cứu em thì thì em đã nghĩ rằng có thể chấp nhận anh . Em chỉ dùng việc quên anh ấy làm động lực sống, làm động lực để bản thân mạnh mẽ hơn, để em không gục gã. Ở bên cạnh anh là thật lòng mong muốn của em, không phải lợi dụng, càng không phải thương hại. Em đã từng nói :”trong lòng em có anh”, điều này hoàn toàn là sự thật. Có lẽ tình cảm của em đối với anh chưa đủ nhiều nhưng em có thể cam đoan ý muốn kết hôn với anh không phải là thương hại anh."



"Dù cô muốn kết hôn với bất kỳ lí do gì, tôi cũng đều từ chối.Cô về đi "– Max ánh mắt lạnh lùng, thái độ thờ ơ nói, xong rồi quay lưng bỏ đi vào phòng của mình. Đóng sầm cửa lại .



Cô đứng nhìn theo bóng dáng Max bàng hoàng bất động, cảm giác chua xót trong lòng. Là cô đã phạm sai lầm, là cô đã lừa dối trước cho nên Max không tin cô. Là cô tự làm tự chịu, không thể trách ai.Cô lặng lẽ lau nước mắt ngồi xuống giúp Max thu dọn lại nhà cửa. Đang thu dọn,cô thấy một tờ giấy bị vò lại, có dấu mộc của bác sĩ, cô bèn mở ra xem, cô nghĩ chắc là giấy ghi lại bệnh tình của Max, chính vì có biến cố nên cậu không dám tiếp nhận cô, sợ làm cô khổ sở, cho nên mới nói những lời như thế.



Nhưng khi cô đọc tờ giấy đó, gương mặt cô hoàn toàn sửng sốt.Cô không ngờ, mọi việc làm như thế. Thảo nào mà Max luôn trầm tĩnh đến thế, lại trở thành người nóng nảy đập vỡ đồ đạc trong nhà. Cái sự thật này đến cô còn không chấp nhận được, huống hồ là Max. Tại sao lại như thế. Cô run rẩy nhìn về căn phòng đã đóng kín của Max. Tại sao Max không phải là con trai ruột nhà họ Ám?



Cánh cửa phòng của Max mở ra, cô bước vào, cô nhìn thấy Max đang ngồi bệch dưới đất, tựa lưng vào thành giường, đầu gục vào hai cánh tay đặt trên đầu gối. Dáng vẻ cô đơn tội nghiệp đến đáng thương như một đứa trẻ bị bỏ rơi, trái tim cô cảm thấy xúc động vô cùng. Cô lặng lẽ nhìn anh rồi rơi nước mắt. Max cũng không ngẩng đầu nhìn cô, có lẽ cậu đang khóc, có lẽ cậu không muốn cô thấy mình khóc. Cô chưa từng thấy dáng vẻ này của Max bao giờ, dáng vẻ yếu đưới vô cùng.



Lát sau, cô quyết định bước đến bên cạnh Max, dù cho cậu có xua đuổi, cô cũng mặc. Cô quỳ xuống trước Max choàng tay ôm lấy người cậu, thỏ thẻ cất giọng nói:



"Max không sao đâu, là giả thôi, là giả thôi. Không phải sự thật đâu" – Cô cố gắng an ủi anh, cô hy vọng, những thứ đó đều không phải sự thật.



Max không nói gì, Hiểu cảm nhận được sự run rẩy toát lên từ cậu. Cô vuốt nhẹ lưng anh như vỗ về:
Và em ơi điều anh biết là 



Mỗi khi em cười là bao nhiêu phiền lo trong đời biến tan



Và em ơi điều anh biết là 



Ɲỗi nhớ tơi bời mỗi khi em rời xa chốn đâу em giận anh



Và em ơi điều anh biết là 



Lắm khi đau lòng vì anh vô tình cho em buồn xót xa



Và em ơi điều anh biết là 



Không cần câu hứa đã уêu hôm naу уêu nhiều hơn lúc xưa



Anh trông thấу bao bông hoa trên đời



Anh không thấу người nào xinh hơn em



Vì anh уêu trọn đôi mắt nàу



Yêu trọn tâm trí chỉ xin một đời được che chở em...



Đằng sau chiếc mặt nạ của Runa dần dần ướt đẫm những tiếng hát vẫn còn ,vẫn còn vang lên cô ngồi xuống đất trái tim đau khổ quằn céo. Cry thấy vậy liền nhìn lại sàn chữ T chỗ Rer vẫn đang đứng hát đó liền thầm xin lỗi Rer rồi ngồi xuống kéo Runa đứng dậy.



"Runa chúng ta đi thôi , Max anh ấy gặp tai nạn"



Câu nói vừa nói xong Runa liền bừng tỉnh bước đi theo Cry không quay lại nhìn sàn chữ T nơi người đàn ông cô yêu đang đứng đó đau khổ hát đó. Bóng người Rer nhìn đã ròi khỏi anh biết mình đã hết cơ hội rồi cô không chọn anh?.. Rồi sau đó là những thanh âm khiến mọi người nghe chói tai vang lên từ chiếc micro Rer vứt xuống sàn rồi bỏ đi đó ..



***



Bệnh viện X



"Max anh không sao chứ?"



Tiếng Runa hốt hoảng chạy tới bên giường bệnh người đàn ông khuôn mặt trắng bệch trên giường bệnh đang nở nụ cười khi nhìn thấy cô.



"em sao vậy anh có sao đâu chỉ là trượt chân trong nhà tắm chút xíu mà Cry đã nghiêm trọng đưa anh tới bệnh viện rồi. Anh không sao"- Max cầm tay cô và nói



"Lần sau em sẽ ở bên anh sẽ không để anh một mình như vậy đâu em hứa đấy , Max à em hứa đấy "- Cô vừa nói vừa khóc ôm lấy Max. Khuôn mặt được trang điểm tinh tế bị nhòe ra khiến mặt cô không khác gì cô bé lọ lem.



"Anh ổn mà ,Runa hôm nay buổi dạ hội thế nào rồi , ổn chứ ?"- Max vừa nói vừa nhẹ nhàng lấy khăn giấy lau mặt cho cô



"ổn..ổn " - Cô nói nhẹ nhàng giấu diếm



"Runa hay là mình tạm hoãn đám cưới ngày mai lại nếu như mà em chưa suy nghĩ kĩ ? "- Max lặng nhìn vào đôi mắt trong veo kia của cô hỏi



"Không .. không em suy nghĩ kĩ mà không hoãn em hứa đấy . Max chúng ta phải kết hôn.."



"Rồi anh hiểu mà ..nếu như em muốn dừng lại anh sẽ làm không sao đâu " - Max ôm cô vào lòng và cười



"không nhất định... không thể hoãn "



--- ------ ------ ------ --------



11:00 Phòng chờ lễ cưới 



Tất cả mọi người trong phòng đang chuẩn bị đồ lễ phục và trang điểm cho Runa cho buổi lễ kết hôn tối nay. Bỗng tiếng gõ cửa rồn rập ở của phòng vọng tới.



Ngọc Anh đi ra mở cửa, cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy Đức. Đức không nói không rằng xông thẳng vào trong phòng nhìn Runa hùng hổ nói :



"Cô có biết cô làm vậy, bây giờ Rer thế nào không ?Cậu ấy đau buồn đến điên rồi, cậu ấy đã nhận lời tham gia đua xe với người ta. Cô mau đi khuyên cậu ấy đi."



" Anh ấy nhận lời đua xe vì anh ấy thích đua xe, sao tôi có thể khuyên anh ấy được"- Cô cố tỏ ra lạnh lùng nói.



"Runa, cô có biết đã lâu rồi Rer không đua xe hay không, hơn nữa nghe nói lần này là ở một con đường đèo nguy hiểm. Còn tôi vẫn nể tình xưa chúng ta còn là bạn mà tới đây nói cho côbiết .Tôi mặc kệ cô làm cách nào cũng được, mau đi khuyên cậu ấy hủy bỏ đi. Nếu không, cậu ấy mà xảy ra chuyện gì thì tôi không bỏ qua cho cô đâu.  "– Đức ghiến răng ghiến lợi nhìn côcảnh cáo, nói xong cậu bỏ đi.



Cô ngồi chết lặng tại chỗ sau khi nghe Đức nói, cô không ngờ mọi việc lại như thế. Ngọc Anh, MAi và Cry đều nhìn cô nhưng không biết nói gì trước sự việc này.



Bên dưới con đường có một hàng cây xanh rợp bóng, một côgái đứng nép mình vào thân cây, những cơn gió khuya lạnh lẽo vẫn thổi từng cơn lạnh lẽo vào người cô, nhưng cô vẫn không muốn dời đi. 



Cuối cùng cũng có một chiếc xe quen thuộc chạy đến đỗ trước một căn nhà quen thuộc. Cô cảm thấy may mắn khi vẫn nhớ Ám Dạ Hoắc đã nói : " Bác đã cho phép Rer trở về căn nhà cũ của cháu " , nếu không cô không biết đi đâu tìm Rer. 



Bóng dáng quen thuộc cuối cùng cũng hiện ra trước mặt Runa, dường như Rer gầy đi rất nhiều. Dù trong đêm tối cô vẫn nhìn thấy đôi mắt sâu thăm thẳm đầy u buồn của cậu, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.Cô đưa tay lên miệng cắn chặt cố kiềm tiếng khóc đau xé trong lòng mình, nước mắt thi nhau rơi xuống. Đức muốn cô khuyên Rer, nhưng cô lại không có can đảm để gặp mặt, cô sợ…., cô sợ trái tim ngốc ghếch của cô sẽ lại chạy về bên cạnh cậu. Cô không thể, không thể làm như vậy, nếu làm vậy, cô sẽ rất có lỗi với Max.



Bây giờ Runa mới hiểu được cái cảm giác lặng lẽ nhìn người mình yêu thương từ xa mà không thể đến gần, càng không thể chạm vào. Rer đã bao nhiêu lần lặng lẽ nhìn cô thế này. Cảm giác của cậu cũng đau xót như cô thế này hay còn đau hơn gấp bội phần.



Rer lặng lẽ tra chìa vào trong ổ, mở cửa đi vào bên trong. Côkhông còn đủ sức nhìn cậu thêm giây phút nào nữa, cô quay lưng bước đi. Những cơn gió dường như lạnh lẽo hơn, đóng băng sự đau đớn của cô càng làm cho nó đau đớn hơn. Tiếng bước chân dìu dặt vô hồn nên xuống nền gạch vang lên những âm thanh trong đêm tĩnh mịch.



"Runa"