Tội Cho Cô Gái Đó

Chương 43 : Không Tìm Được Em

Ngày đăng: 03:36 19/04/20


Bước chân Runa bỗng dừng lại, trái tim thắt lại khi cô nhận ra giọng nói vang lên sau lưng. Ngay sau đó là một vòng tay ôm chặt lấy cô từ phía sau. Vòng tay rắn chắc, mạnh mẽ và ấm áp vô cùng. Hơi thở mạnh mẽ gấp gáp theo nhịp đập mạnh mẽ của con tim phả vào mái tóc xõa dài của cô. Đầu Rer gục xuống, trán cậu tựa vào tóc cô khẽ run nhẹ. Cả hai đứng lặng yên như thế rất lâu rất lâu … trên con phố vắng vẻ, chỉ có ngọn gió lạnh lùa đến.



Bàn tay Runa cuối cùng cũng nhúc nhích, cô khẽ áp vào cánh tay đang ôm lấy mình từ từ kéo nó ra, nhưng Rer không buông, cậu siết tay chặt hơn rồi chầm chậm nói:



Một chút …chỉ một chút thôi.



Rer đừng ngốc nghếch nữa, thêm một chút nữa cũng sẽ không có gì thay đổi. Hà tất phải gây thêm luyến tiếc cho bản thân, tối nay em và Max sẽ đám cưới – Cô cố gạt tay anh nói.



Rer buông cô ra rồi xoay người cô lại đối mặt với cậu, cô cúi gằm đầu xuống không dám ngẩng mặt nhìn anh. Rer sa sầm mặt nhìn cô rồi đưa tay nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào mắt côhỏi với giọng trầm khàn.



Nếu ngày mai em đám cưới, vậy thì còn đến đây để làm gì, làm vậy chẳng phải là gây thêm sự luyến tiếc cho bản thân hay sao.



Trước sự bắt bẽ của Rer, cô không thể nói lại cô xoay mặt nhìn đi nơi khác, cố ngăn sự đau đớn cồn cào trong lòng.



"Hãy cho anh một lí do để thật sự từ bỏ em đi. Anh sẽ để em đi" –Rer lại lần nữa ôm chặt lấy cô ngậm ngùi nói.



Cô khẽ nhắm mắt lại cuối cùng cô quyết định nói:



"Vì em nợ Max quá nhiều. Em phải trả cho anh ấy.



Nói xong cô đẩy anh ra. Rer đau đớn nhìn cô rồi nói:



"Em nợ Max nên phải trả cho anh ấy. Vậy còn anh thì sao ….em không nợ anh sao "– Vừa nói anh vừa kéo cổ áo lên, phía trên cổ là một vết sẹo có chữ Sáo Quỷ . Đó là vết sẹo đã để lại từ vết răng cắn của cô từ hồi đó là do cô mà anh bị rắn cắn.



"Đây chính là nợ mà em phải trả . Sao em không trả cho anh."



Cô rơi nước mắt khi nhớ lại từng ký ức đau buồn đầy kinh hoàng trước đây. Cô lùi lại mấy bước, rồi nói với giọng nghẹn ngào:



"Rer, anh không hiểu. Cái nợ mà em nợ anh và cái nợ mà em nợ Max rất khác nhau. Em nợ anh, em đã dùng trái tim để trả. Nhưng em nợ Max lại không thể trả cho anh ấy bằng trái tim, vậy thì chỉ có thể trả cho anh ấy bằng cái thân xác này mà thôi."



"Anh không hiểu đâu. Anh vẫn là một người khỏe mạnh không khiếm khuyết, vẫn là một người có tất cả mọi thứ, nhưng Max rất đáng thương, anh ấy có rất nhiều nỗi khổ không thể nói với ai, anh ấy cũng có thể trở thành một người tật nguyền, có thể sẽ mất tất cả mọi thứ. Cho nên em đã chọn ở bên cạnh anh ấy, làm điểm tựa cho anh ấy. Cho nên …Rer hãy quên em đi…"



"Em đến đây để nói với anh điều này sao?"



"Không phải" – Cô liên tục lắc đầu , nước mắt không ngừng rơi, ánh mắt đầy lo lắng nói "Em đến tìm anh vì muốn khuyên anh đừng tham dự cuộc đua xe nữa, nguy hiểm lắm."



"Cho anh một lí do để không tham dự đi" – Rer cười nói.



" Coi như là vì em đi, coi như em cầu xin anh đi



"Em lấy tư cách gì để yêu cầu anh, em nói đi" – Rer cười nhạt hỏi lại.



Runa cảm thấy hụt hẫng sau câu hỏi, đúng vậy…cô không có tư cách gì để anh phải từ bỏ vì cô.



"Sống chết của anh không liên quan gì đến em. Em về đi."



Rer đau buồn xua đuổi rồi quay lưng bỏ đi.



Runa ngồi đối diện với chiếc gương trang điểm ở phòng cô, đôi mắt u buồn môi cắn chặt để không làm nước mắt rơi trên gương mặt đã được trang điểm hoàn hảo để trở thành cô dâu. Áo cưới, thứ mà cô và Rer đã cùng nhau mặc thử, cùng nhau mộng ước, cùng nhau vẽ nên một tương lại đẹp. Cô sẽ là một côdâu hạnh phúc rạng rỡ nụ cười. Nhưng tất cả giờ đây như một giấc mơ trong tưởng tượng.



Cô mở ngăn tủ lôi chiếc hộp màu đen ra, cô sờ nhẹ nó rồi mở chiếc hộp ra. Bên trong là móc chìa khóa có hình của cô và Rer hồi đó với hai chữ TB, gương mặt của cả hai đều rạng ngời hạnh phúc. Cô đưa tay vuốt ve gương mặt anh trong hình rồi đau xé lòng đến rơi nước mắt. Hạnh phúc vốn chỉ là ảo ảnh phù du, tựa như những làn khói mờ, có thể đưa tay chạm vào, nhưng mãi mãi không thể nắm giữ và không thể cảm nhận được.



"Runa, mình hỏi cậu lần nữa. Cậu có hối hận không?"



Mai thở dài giúp cô dặm lại phấn che phủ vệt nước mắt trên mặt. Ngọc Anh ngồi vào mép giường nhìn Runa.



"Bây giờ có hối hận cũng muộn rồi" – Cô mím môi thở dài chua xót nói.



Cry bỗng nhiên bước vào. Mai và Ngọc Anh cũng cười với Cry rồi bước ra ngoài để hai người họ nói chuyện.



Cry nhìn Runa hỏi:



"Chị đã suy nghĩ kỹ chưa?"



Runa quay đầu lại nhìn Cry, hôm nay cô rất khác mọi ngày, cômặc chiếc váy màu xám , tóc uốn qua một bên trong rất đẹp.



"Chẳng phải đây là suy nghĩ mà em mong muốn chị làm sao ? "



"Em đã hối hận .Em cứ nghĩ mình rất cao thượng, có thể vì Max mà giúp cho anh ấy hạnh phúc, chỉ cần anh ấy được hạnh phúc là em mãn nguyện. Nhưng khi hay tin hai người kết hôn, em mới biết mình rất ích kỷ, em ước hai người không thể kết hôn, em biết bản thân đang ghen tỵ với chị."



"chị hiểu mà, con người dù có rộng lượng đến đâu thì cũng không thể nhìn thấy người yêu mình bên cạnh người khác được. Nhưng mà dù không có em, chị cũng sẽ quyết định ở bên cạnh Max, bởi vì chị nợ anh ấy quá nhiều."



"Hứa với em, hãy làm anh ấy hạnh phúc có được không? "– Cry nhìnRuna, ánh mắt chất chứa u buồn, nhưng lại ẩn chứa nhiều xúc cảm van nài.



"Chị hứa."




Rer… Runa gọi tên anh, tha thiết trong tiếng rên rỉ.



Rer… Cô nỉ non gọi anh.



Rer... Cơ thể cô sung sướng khi có sự tồn tại của anh.



Rer… Anh là tình yêu duy nhất của cô.



Rer… Cô yêu người đàn ông này, quá khứ, hiện tại và tương lai,cô mãi mãi yêu anh.



Hai cơ thể quấn lấy nhau, khoái cảm ập đến lan tỏa cả thể xác và tâm hồn, cơ thể cô trỗi dậy những ham muốn bất tận, dục vọng trong cô được đánh thức, cảm nhận được dục vụng điên cuồng của anh, cảm nhận được những chuyển động của anh, côthấy khó thở nhưng sung sướng đến điên cuồng.



“Runa…” Rer cắn tai cô, giọng anh khàn khàn làm cô bủn rủn cả người, rồi anh cắn làn da trên cổ cô, phà hơi thở nóng rực vào cô, không thể kiềm chế được nữa.



Ngọn lửa dục vọng bùng cháy như thiêu đốt cả hai, những tiếng rên rỉ, thở dốc bật ra khỏi miệng càng lúc càng vang vọng, thiêu rụi lý trí.



Cô rướn người lên, cô khát vọng, cô khát vọng đạt đến đỉnh cao của khoái cảm, bàn tay cô không ngừng thúc giục anh gia tăng tốc độ, hai chân cô quấn chặt lấy anh, cô không thể nghĩ được bất kỳ điều gì khác.



Giữ chặt lấy cô, chinh phục cô, khiến cô phát cuồng vì mình, đưa cô lên đỉnh, khiến cô sung sướng, và cô sẽ cất tiếng rên rỉ.



Dục vọng hoàn toàn lấn át được lý trí, Rer điên cuồng tiến sâu, phá tan mọi trở ngại, lửa tình như thiêu như đốt cả thể xác và tâm hồn, cho đến khi sức lực cạn kiệt, thở không nổi, lý trí hoàn toàn biến mất… 



Tinh...Tinh...Tinh



Lờ mờ 3 giờ sáng tiếng chuông điện thoại của Rer vang lên , người con gái nằm trên ngực người đàn ông liền tỉnh dậy mở máy ra xuất hiện dòng tin nhắn:



"Rer anh đang ở đâu vậy? Đừng có nói là anh không nhớ hôm nay là ngày lễ kết hôn của chúng ta đấy, đừng có quên lời hứa đó nếu không em sẽ hủy hoại mọi thứ mà anh đang có đấy



Người gửi : Hà Phương"



Chiếc điện thoại bị rơi xuống đất nhanh chóng ngay sau đó, côliền nhìn lại anh anh và sờ tay nhẹ nhàng trên bụng mình nén những giọt nước mắ kèm tiếng nấc ở cổ họng mình.



Cô ngồi xuống nhìn Rer rồi kéo chăn đắp cho anh.



“Em xin lỗi… Nói thật, em không nghĩ rằng mình sẽ gặp anh bởi vì em không muốn cả đời này gắn chặt vào anh. Em biết anh sống ở đây rất tốt, nhưng mà trước đây khi em quyết định để anh rời xa em… Em đã quá ích kỷ.”



Chỉ cần gặp lại anh cô sẽ lại nổi ham muốn.



“Thực ra em đã quyết định quên anh… Đúng vậy! Em thừa nhận rằng em không quên được anh, nhưng nếu cho em thêm năm năm nữa, em tin rằng khi em gặp lại anh em có thể nói với anh rằng em đã quên anh, tụi mình chia tay lâu như tế mà em vẫn còn tinhc cảm với anh, em thật trẻ con đúng không anh? Chodù em đã là… Nhưng em thấy mình vẫn còn trẻ con, em không thể phủ nhận rằng em vừa yêu anh vừa ghét anh, anh khiến em phải buông tay anh ra, anh khiến em buộc lòng phải làm thế để đổi lại sự vui vẻ cho anh, anh nói em ngốc cũng được nhưng bởi vì ham muốn chiếm hữu trong em rất lớn lao…”



Cô không hy vọng anh sẽ bị đối xử như vậy cho nên cô chỉ có thể rời xa anh.



“Em quyết định rồi em không ở đây nữa, nếu tiếp tục ở lại đây hai tụi mình sẽ không thể dừng lại.”



Cô vừa mới đến đây liền gặp gỡ anh, cô nhận ra trái tim cô vẫn còn rất yêu anh, và cô cũng cần phải giấu bí mật của mình… Đứa con của cô.



Nếu anh biết cô đã mang trong mình giọt máu của anh , thì…



“Tạm biệt anh, TB… Không, tốt hơn hết anh và em đừng gặp nhau nữa.”



Cô liền đê anh ngửi bông hoa có tẩm thuốc mê để cho kịp thời gian cô chạy trốn khỏi anh.Và cũng không quên gửi một loạt tin nhắn cuối cho những người cô yêu thương và ghép họ trở về với nhau ,để lại một gói bột thảo dược cho mẹ của anh là Tú Mộc Lan.



Runa đứng dậy, cầm túi xách đi đến cửa. Khi đang mở cửa ra,cô hoảng hồn khi có một lực mạnh kéo cô trở lại.



Ái tình không nhìn bằng mắt mà bằng tâm hồn. Vì vậy, nhân loại khắc họa Thần Tình ái có hai cánh nhưng con mắt mù lòa.



Sự đau khổ làm cho tâm hồn thêm nhẹ nhàng và thanh cao.



Thật thế, khó tìm ra được một tình yêu hoàn hảo. Để trở thành một người tình, bạn phải có liên tục sự tinh tế của một kẻ rất sáng suốt, sự linh động của một đứa trẻ, tính nhạy cảm của một nghệ sĩ, sự hiểu biết của một triết gia, sự thu nhận của một vị thánh, sự khoan dung của mộ học giả và lòng dũng cảm của một tín đồ.



Thời gian



Trôi quá chậm đối với ai đang chờ đợi



Trôi nhanh đối với ai sợ hãi



Quá dài đối với ai phiền não



Quá ngắn đối với ai hân hoan



Nhưng đối với kẻ đang yêu,



Thời gian là vĩnh cửu