Tội Cho Cô Gái Đó

Chương 45 : Đâu mới là kết thúc thực sự (1)

Ngày đăng: 03:36 19/04/20


"Chuyện đấy đã xảy ra lâu rồi tại sao chị ấy không chịu chấp nhận chứ? em cứ phải nhìn chị ấy như vậy em không chịu nổi"- Ngọc Anh khóc Đức ôm lấy cô và vẻ mặt của mọi người cũng sầm xuống.



"Chuyện là tại em tất cả là tại em nếu em không có ép chị ấy lấy anh Max thì có lẽ chị ấy không đắn đo mà bỏ đi"- Cry vừa nhìn Runa ở ngoài vườn vừa nhìn vào mọi người.



"Cry em không phải là người có lỗi, anh cũng ân hận cũng có lỗi vơí Rer và Runa.."- Max đấm tay vào tường máu trên nắm đấm bắt đầu rỉ ra. 



"Mọi người cứ ở đây mà đổi lỗi cho nhau như vậy mãi sao hãy nghĩ ra cách gì đã giải quyết đi chứ?- Mai tức giận hét lên.



"Cách gì đây?"



Hỏi đến câu này căn phòng đều im bặt hẳn lên không có một tiếng động hay hơi thở ngay cả một cây kim cũng có thể làm cho mọi người run rẩy. Rồi lại nhìn ra ngoài sân vườn..



Ánh nắng vàng rực rỡ trùm lên khu vườn. Mây trôi lững lờ. Những vầng mây đó không đủ để che bớt cái nắng chói chang của ngày hè. Gió thổi nhè nhẹ trong khu vườn,một khoảng mùi vị dư âm gì đó đến khó tả của quá khứ xa xăm nào đó khiến người khác không dám thốt lên lời. Bên cạnh là chiếc xích đu màu xanh nhạt mang theo kí ức sâu đậm của một chuyện tình buồn. 



Và cũng bây giờ người còn lại ngồi đó chỉ có một bóng dáng nhỏ nhoi của một cô gái với chiếc váy trắng tinh khôi mái tóc dài ngang vai thả ra bay trong gió cùng tiếng hát trong trẻo.Và cười với bên khoảng không không có một bóng người của mình.



...



Khu vườn xưa vẫn thế



Thế nhưng sao anh chẳng về



Để đêm mùa đông không có anh lạnh biết bao nhiêu...



Con đường xưa vẫn thế



Vẫn mong anh quay trở về



Bước đi bên nhau như lúc ban đầu



...



"Mẹ mẹ cho con ngồi với"- Tiếng nói nhỏ bé của Ran con bé chạy tới ngồi tót vót lên phía khoảng không đó vui vẻ.Đằng sau là Ren và Thuần Mạn -con gái của Tuấn và Mai.



"Tránh ra"



Tiếng nói đó Runa bực mình vì con bé ngồi vào chỗ khoảng không liền ủn Ran xuống đất khiến con bé trầy xước đầu gối. Và cô cũng không quay lại mà cứ nhìn vào khoảng không bên cạnh mãi. Lúc này ở trong nhà mới có động tĩnh liền chạy tới đầu tiên là giọng vảnh vảnh cuả Cry..
Tình yêu có lẽ là thứ tình cảm đẹp đẽ và tuyệt vời nhất trong cuộc đời. Nơi nào tồn tại sự sống thì nơi đó có tình yêu. Tình yêu đẹp, tình yêu đích thực sẽ làm thay đổi con người, khiến chúng ta sống ý nghĩa hơn. Những dự định trong cuộc sống của bạn sẽ tuyệt vời hơn khi có thêm một người bạn đồng hành. Những người yêu nhau sẽ luôn tìm thấy được nửa kia của mình kể cả trong những ồn ã của cuộc sống, trong những bộn bề lo toan. Tình yêu nào đâu cần cao sang, chỉ đơn giản là ngồi tựa lưng vào nhau, cùng nắm tay nhau đi trong buổi chiều đầy gió. Ngày nào còn được sống trong tình yêu thì ngày đó chính là ngày tươi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người.



Tình yêu thật đẹp khi hai tâm hồn được đến bên nhau, nhưng không phai ai cũng hạnh phúc được ở bên nhau, có hàng ngàn lý do đặt ra để yêu và cũng ngược lại có ngàn lý do để rời xa nữa yêu thương của mình. Vì hoàn cảnh, tính cách, số phận, con đường, tuổi tác…mà không đến được với nhau để rồi kết thúc một tình yêu trong đau khổ và như thế phải xa nhau.



Bàn tay quen thuộc ấm áp nhưng sao gầy gò bất giác khẽ cầm khăn lau mặt cho Runa. Tất nhiên là cô cảm nhận được điều đó trong tiềm thức động đậy có những ý nghĩ mơ hồ mong manh.



Người hàng ngày đến chăm sóc mình là Rer sao? Là anh ấy là Rer..nhất định là anh ấy. Mình có thể cảm nhận được..



Bàn tay Rer khẽ vuốt lên khuôn mặt của cô từ từ ôm lấy khuôn mặt của cô rồi mỉm cười rồi nói khẽ "Ngày mai anh sẽ tới thăm em" -Rồi với tay sờ lên mặt bàn bên cạnh với lấy cái kính dâm màu đen cùng chiếc gậy để cạnh đầu giường. Đeo kính lên mắt rồi từ từ cầm gậy chống đứng dậy. Nước mắt từ khóe mi của Runa chợt nhỏ xuống lăn dài trên gò má là cô ấy đang khóc?



Gần đi ra của là Đức đi bào đỡ lấy Rer, cùng lúc đó đằng sau là Cry và Max cầm bó hoa. Cry được Max đỡ từ sau lên tiếng nói "Anh về rồi sao?"



Rer chỉ gật đầu rồi định cất bước đi thì tiếng nói yếu ớt vang lên khiến anh khựng lại. "TB...TB...Rer..." đôi mắt cô từ từ hé mở.



"Runa Runa chị tỉnh rồi sao?" -Cry chạy tới bên giường bệnh nắm lấy bàn tay của Runa.



"Cuối cùng anh cũng đợi được em tỉnh dậy"- Rer nói



Runa liền đưa tay lên sờ khuôn mặt đó nhưng cánh tay của anh đã nắm lấy tay cô bỏ xuống.



"Em muốn nhìn rõ, kính của em đâu?"



Rer liền bỏ chiếc kính dâm màu đen ra ngập ngừng đưa tay côlên sờ khuôn mặt của anh. 



"Nào..."- Runa đưa tay vuốt ve khắp khuôn mặt anh.



"Hơi béo đúng không"- Giọng Rer mang vẻ khổ tâm nhưng anh quả thực rất vui sướng vì cô đã tỉnh lại.



"Gầy"



"Runa kính của chị đang ở nhà "-Cry lúc này mới lên tiếng 



"Cry em.."



"Hai người nói chuyện đi bọn anh ra ngoài "