Tội Cho Cô Gái Đó

Chương 46 : Đâu mới là kết thúc thực sự ?(2)

Ngày đăng: 03:36 19/04/20


Ra ngoài cửa phòng đi được một đoạn Rer liền cầm chiếc kính đen lên đeo vào cầm chắc cây gậy trong tay nghiêm nghị cất tiếng hướng tới Đức.



"cậu đi đi "



"Rer à.."



Không kịp để Đức nói tiếp Rer khổ sở lê chiếc gây xuống sàn nhà sáng bóng sờ tay về phía trước đi tiếp.Đức đằng sau tay nắm củ đấm thành một quyền đánh liên tiếp vào nền tường bất dứt đau khổ khôn ngoai. Rer vẫn bước đi lạnh lẽo nhưng trong anh vẫn không mất đi vẻ quyền quý cao xang ngạo mạn của một quân vương hắc đạo. Sau chiếc kính đen là những giọt nuóc mắt lăn dài nhanh trên má. Anh đã can tâm?



Trong phòng bệnh của Runa vẫn còn lại Cry và Max. Cry nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc mái rối bời của Runa lên rồi nhẹ nhàng nói:



"Chị có biết chị đã ngủ rất lâu rồi không? Không phải vì đợt đó chị cho máu cho em nên bây giờ em mới thuận lợi sinh đứa bé ra. Runa em cám ơn chị"



"Cry...em"



"Cháu bé rất khỏe bây giờ Ngọc Anh với Mai đang chăm sóc chocon bé"- Cry nói xong liền quay lại về phía Max lắm lấy bàn tay của anh rồi nhìn lại Runa.



"Max, anh ấy đã giải phẫu thành công bàn tay"



"Runa... xin lỗi" -Max chần chừ mãi mới thốt ra được câu xin lỗi từ thâm tâm của anh.Còn Runa cô chỉ mỉm cười và lắc đầu nhẹ nhẹ.



..  .  .    .



Bầu trời của buổi chiều lúc mặt trời lặn được nhìn xuyên qua ô của kính của bệnh viện thật đẹp làm sao như một bức tranh phong cảnh lặng tình cô đơn hiu quạnh.



"Cry thủ tục xuất viện cho Runa đã làm xong rồi" -Max trong tay cầm tờ giấy xuất viện của Runa đưa cho Cry đang thu dọn đồ đạc coi. Runa nghe thấy vậy đang đứng ở cửa sổ liền quay lại nói:



"Cry... Rer anh ấy không tới sao?" -Đúng vậy điều cô rất cần bây giờ chính là anh.Nhưng tại sao từ lúc cô tỉnh dậy tới nay sao anh không tới thăm cô cả ngay tới lúc cô xuất viện cũng thế. Câu hỏi đó khiến cho cả hai người họ bất giác lúng túng đưa mắt nhìn nhau xem trở lời như thế nào.



"À anh ấy đi công tác nên chưa về chị à" -Cry nghẹn ngào trả lời nhưng mắt của cô lại hướng về Max vì đã lừa dối chị của mình khiến cô bứt dứt.



"Anh ấy nói hôm nay sẽ tới đón chị xuất viện.."- Lời nói đứt quãng của Runa, Max im lặng Cry liền mím môi tiến lại gần Runa.



"Anh ấy đi công tác thật rồi chị đừng suy nghĩ nhiều nữa"



"Cry...chị cảm thấy Rer đang trốn tránh chị có phải có chuyện gì xảy ra với anh ấy rồi không?"- Runa cầm lấy hai tay của Cry và nói.



"Không..không có chuyện gì hết thật đó.Chúng ta về thôi chị"- Cry ôm lấy Cry cùng bước đi rồi thu dọn nốt đồ đạc.



"Cho chị mượn điện thoại của em được không?"



Bên hồ cá của bệnh viện là một bóng dáng người đàn ông đang chống gậy ngồi bên hồ. Đôi mắt đen đẹp đẽ được che kín bởi chiếc kính dâm màu đen. Suy tư? Âu lo?



"Rer! Max với Cry đã làm thủ tục xuất viện cho Runa rồi cậu yên tâm đi"- Bước đến là giọng nói của Đức nhưng Rer không hề trả lời mà lại nhìn mông lung về hướng cửa sổ phòng bệnh của Runa.



"Runa có một chuyện em chưa nói với chị, 1 năm trước anh ấy đến thăm chị khi đó Hà Phương đột nhiên xuất hiện định hại em nhưng Rer anh ấy vì cứu em mà bị làm hại đôi mắt...anh ấy đã bị mù rồi..." -Cry nuốt nước mắt trong lòng từ từ khẽ nhắm mắt lại thực tình cô không nỡ nhưng Runa cần phải biết chuyện này.



Runa khẽ thở dài thẫn thờ đôi mắt bắt đầu đỏ hoe hai bên má nóng dan như lửa đốt.lòng quặn đau từng cơn một dứt mãi không thôi. Tay run run chần chừ cầm điện thoại trong tay đổ mồ hôi rồi cũng khẽ nhấn phím gọi. Điện thoại được kết nối Runa liền đứng bật dậy im lặng hồi lâu nén nước mắt.



"Rer...anh đang ở đâu? Em xuất viện rồi " -Cô nhắm mắt lại tịnh tâm trấn an mình.



"Anh đang đi công tác ở Hồng Kông...anh dạo này công việc bận rộn nên không thể về được"- Đầu dây bên kia bây giờ mới lên tiếng nói.



Kíu...Kíu..Kíu 
"Mẹ..mẹ..mẹ có đồng ý gả cho ba con không "- Ren khuôn mặt thở gấp nhìn Runa và trên tay cầm hộp nhẫn cưới đôi kim cương có hình đôi chim uyên ương trên đó giơ lên. Đằng sau là Ran cũng chạy tới giơ bó hoa cưới lên đưa cho cô, lúc này thì nước mắt cô ướt sũng.



"Mẹ đồng ý gả cho ba con đi!!!"-Ran cũng thế hét lên khiến mọi người cũng cười vui vẻ hạnh phúc.



"Hai bác cũng đồng ý chứ ạ?" - Runa chần chừ gượng gạo nhìn hai ông bà Hoắc rồi cũng nhìn lại Rer.



"Con cũng thật là hai bác gì nữa chứ. Bố mẹ đồng ý cho hai đứa lấy nhau"- Hai ông bà Hoắc lên tiếng.



"em thấy chưa anh bảo mà!!!!"- Rer lúc này một chân quỳ xuống đưa nhẫn lên vào ngón tráp út của Runa lên cười hạnh phúc hít một hơi vô.



"Runa TB Em sẽ đồng ý gả cho ..."- Câu nói chưa nói xong thì Runa đã nhém đi bó hoa cưới trong tay về phía mọi người đằng sau khiến Rer ngỡ ngàng.



"Oaaaa...."



"Oa...ấyyy..."



"Em bắt được rồi.."



Người bắt được đó chính là Ngọc Anh - cô gái cười vui vẻ nắm chặt lấy bó hoa cưới trong tay mình rồi nhìn về phía Đức đáng đứng bên cạnh mấy người lũ Tuấn kia rồi cười tít mắt lên nói:



"Cưới rồi...bắt buộc phải cưới rồi không chơi mãi được nữa rồi...chồng ơi huhu "



"Ha ha..."



"Ối ăn đủ rồi nhá Đức "- Tất cả quay xang Đức cậu ta đang bừng đỏ mặt cười gian xảo.



"Khụ Khụ cưới chứ..cưới chứ không còn tuổi chơi bời nữa rồi"



"Đúng thế còn mỗi cặp hai người là chưa có tiến triển cưới gả gì mờ. Nhất định cưới đi tôi sẽ mừng cho cậu cả vố"- Tuấn và Max vỗ vai Đức khiến cậu bị xệ vai xuống vì bị sức nặng của hai người,Rer cũng làm động tác phụ họa theo.



"Hừ giỏi đi nói chuyện nhà người ta đấy!!! Đồ khùng em chả gả cho anh chứ còn ai nữa. Ai chịu dám rước anh về "-Nói xong Runa liền véo tai cưỡng hôn Rer trước mặt mọi người khiến họ phì cười.



Tình yêu là những gì thiêng liêng và chân thật mà một người này dành cho một người khác. Vì thế, chúng ta yêu là để hạnh phúc chứ chẳng phải để buồn bã hay chịu nhiều khổ đau.



Nói về định nghĩa thì đối với mỗi người khác nhau lại định nghĩa tình yêu theo một cách khác nhau. Chung quy, chúng ta dù có là ai thì cũng mang những suy nghĩ tích cực về tình yêu, như tình yêu là cảm xúc chân thành mà người này dành chongười kia, hay tình yêu là mối kết giao tâm hồn giữa hai con người lạ lẫm trong thành phố rộng lớn này, tình yêu là để yêu đương, để cùng chia sẻ cho nhau những buồn vui ngọt bùi, để ở cạnh nhau và hạnh phúc cùng nhau ngày qua ngày.



Suy cho cùng, chúng ta luôn đặt ra cho mình một định nghĩa về tình yêu là những gì đẹp đẽ, đáng trân trọng và hạnh phúc nhất, cho nên một khi đã yêu, chúng ta phải nhất định hạnh phúc thì mới được.



Có ai mong muốn cho bản thân một tình yêu chỉ toàn tổn thương, đau khổ và vụn vỡ đâu? Khi yêu, chúng ta muốn có những cuộc hò hẹn thật vui vẻ và lưu giữ cho nhau đoạn hồi ức tốt đẹp mãi mãi không bị phai nhòa. Chúng ta muốn được cùng nhau mà bước trọn đến cuối con đường tình yêu này, cho nhau một cái kết viên mãn mà đối phương chính là người mình toàn tâm toàn ý yêu thương bấy lâu. Chúng ta còn muốn được nói về những chuyện tương lai, rằng sẽ bên nhau vui vẻ và hạnh phúc như thế nào, sáng sớm thức dậy thì liền nhìn thấy nhau, buổi tối trước khi đi ngủ cũng í ới gọi nhau dăm ba tiếng, chúng ta muốn được nhìn thấy nhau cho đến khi "chán thật chán" mà thôi. Mà đợi cho đến cái lúc chán thật chán nhau đó, hy vọng rằng chúng ta đều là những gã già nua, đã quên hết mọi chuyện khó khăn từng xảy ra trong đời, để từ đó về sau chỉ còn nhìn thấy nhau trong năm tháng cuối cùng của cuộc đời là đủ rồi.



Yêu là để hạnh phúc, điều đó là chắc chắn. Vậy thì tại sao chúng ta lại phải gieo rắc vào tình yêu sự đau khổ, tổn thương bằng những rắc rối mà không có ai là người mong muốn? Nếu cảm thấy không còn yêu thương nhau, hay thực tâm muốn kết thúc mối quan hệ không hạnh phúc thì hãy một lần dứt khoát và cho nhau khoảng trời tự do riêng. Việc kéo dài hay không rõ ràng trong một mối quan hệ đổ vỡ chẳng đem đến điều gì tốt lành, ngược lại chỉ gây cho ta thêm cảm giác mệt mỏi và đớn đau lại càng đớn đau.



Hãy yêu nhau nếu còn cảm thấy hạnh phúc và ấm êm bên cạnh người kia. Nhưng một khi niềm hạnh phúc đó không còn nữa rồi, thay vì níu kéo trong vô vọng và khổ sở, thì chúng ta nên học cách buông tay tình yêu này đi, rồi dũng cảm tìm cho mình một tình yêu mới, một niềm hạnh phúc mới.



Thực ra, cuộc đời của chúng ta không chỉ xảy ra vài ba lần yêu đương rồi thôi, sự kết thúc với một người này chính là cơ hội để ta gặp gỡ và dựng xây nên một mối quan hệ nồng thắm với một người khác. Dù ai cũng mong muốn tình đầu sẽ là tình cuối của mình, nhưng chuyện tình yêu là chuyện không biết trước được gì cả, nên đến lúc cần buông tay và tìm cho mình một đối tượng mới, thì hãy cứ dũng cảm mà làm như vậy đi.



Chúng ta chẳng cần phải quá đắn đo khi kết thúc một mối tình mà mình không còn cảm thấy hạnh phúc, đó là cách không chỉ giúp ta giải thoát cho chính bản thân mà còn là giải thoát chođối phương nữa. Hay trong tình yêu này ta chỉ là người cho đi mà không còn nhận lại được gì cả, đừng tiếp tục huyễn hoặc và trói buộc bản thân trong một mối quan hệ vô vọng.



Yêu là để hạnh phúc, vì thế nếu khi yêu mà không còn cảm thấy hạnh phúc nữa thì hãy chào tạm biệt nhau nhẹ nhàng. Để rồi sau đó, ta có thể tiếp tục hành trình tìm kiếm một nửa đích thực còn lại của đời mình đang thất lạc đâu đó trong biển người mênh mông này!



Và đó chính là cách sống bây giờ của Runa tôi đó mọi người!!