Tội Cho Cô Gái Đó

Chương 48 :

Ngày đăng: 03:36 19/04/20


Nếu cho tôi gặp anh, tôi sẽ làm thế nào?



Gần đây, tôi luôn nghĩ về vấn đề này.



Anh trở về, anh lại trở về, anh thường như vậy, trở về, ở lại vài ngày rồi lại đi.Sau đó luôn sẽ có người vẻ mặt thế này thế kia, dùng giọng điệu thế này thế kia, thần bí, uyển chuyển, lộ ra tung tích của anh, hy vọng nhìn thấy vết tích của sự việc trên mặt tôi.



Tôi sẽ không để những người này đạt được, vì vậy tôi chỉ vô cảm, ngây ngô trả lời: "Ừ".



Đây cũng nên là chuyện của anh nữa nhỉ! Tôi thường nghĩ, có người vô tình dường như cố ý nhắc tới tôi trước mặt anh không?



Sợ rằng không. Anh không phải là tôi, không ai dám mạo phạm.



Vậy thì, nếu cho tôi gặp anh, tôi liền hỏi: "Có việc gì không, thường quay về làm gì?"



– Thường quay về làm gì? Thực ra trong lời này vẫn mang ý yêu chiều.Như Song, mày mãi mãi đều như vậy, chết không thay đổi.



Tôi đang đi trên cầu dành cho người đi bộ, nghĩ tới đây, tự cười chế giễu mình. Chuyển ánh mắt một chút vào một góc, hai người công nhân đang quỳ ở đó, cầm hàn điện hàn gì đó.



Tôi dừng bước, nhìn thấy tên anh, trong những hoa lửa chói mắt tóe ra từ hàn điện.



Một người công nhân oán trách: "Nói với cấp trên từ sớm, đừng dùng đồng, gắn lên sẽ bị người ta ăn trộm mà".



"Đúng vậy, dùng xi măng tốt hơn không". Một người khác đáp.



"Không bằng đừng lắp nữa, người giàu quyên góp một cây cầu tính làm gì!"



Mắt tôi nhói đau, hoa lửa của hàn điện sáng chói, không thể nhìn trực diện, còn có một cái tên nào đó, biến mất, lại hiện ra, cũng không thể nhìn thẳng.Tôi lập tức trốn chạy về văn phòng.



Đi vội quá, giày dẫm lên rất nhiều bùn, Thắng không biết xuất hiện khi nào, đi sau tôi, chậc lưỡi:



"Cô nhìn cô kìa, về nông thôn giúp đỡ người nghèo à? Dính bùn vào gót giầy rồi, mất hình tượng".



Tôi quay đầu nhìn, chỉ nói: "À, đợi chút đi lau".



"Đi đâu? Trưa nay gọi điện cô không nhận".



"Để ở nhà,không biết, có việc à?"



"Chả phải vì sợ cô không có xe về thôi".-Thắng nói vô cùng khoa trương, tôi không nén được bật cười:



"Anh tìm tôi, tôi cũng chỉ có thể trả tiền! Bây giờ giải quyết rồi chứ?"



"Giải quyết rồi. Tên Trần Linh ấy cũng đủ tốt vừa vặn trả đủ".



Sắc mặt tôi đột nhiên thay đổi.



Thắng vẫn đang nói: "cô xem đã đá hắn ta rồi thế mà hắn ta vẫn giúp đỡ cô được "



"Tôi... tối nay... nhà tôi có chút chuyện, tôi không đi được!" -Tôi ấp a ấp úng muốn mượn cớ.



Thắng lúc này mới dừng lại việc hoang tưởng chuyện tiền, quay đầu chú ý biểu hiện của tôi. Sau đó anh ta vỗ vai tôi, tình ý sâu xa: "Yên tâm, tùy cô".



Hóa ra như vậy. Đương nhiên, lễ Giáng sinh là một ngày quan trọng.Tôi hít sâu một hơi, ngồi về trước bàn làm học, bắt đầu làm việc.Thắng vẫn như cũ không buông tha tôi, ngồi đối diện với tôi, nghiên cứu biểu hiện của tôi:



"Song song, hơn năm rồi, cô cũng nên bước ra đi, tôi đề nghị côkhông nên theo đuổi tôi nữa".



Tôi không đáp.



Dù cho bao khó khăn em vẫn muốn được yêu anh.Thầm lặng bên anh bấy lâu, chỉ thêm đậm sâu từng ngày. Vậy mà trong tim anh không có em.Em nói, Em hứa trọn đời mãi mãi yêu anh.Dù anh không biết anh ko màng,anh ko muốn quan tâm! Em biết anh sẽ chẳng hề mong em nhớ em.Mình em lặng lẽ trong vô vọng,người ơi chờ anh đến bao giờ?! 



"Cô như vậy, đối với ai cũng không tốt. Chuyện trước đây, qua rồi thì cho qua đi, cô không thể mãi mãi một mình gánh vác, gánh đến lúc nào mới dừng! Cô nhìn người khác sống tốt biết bao!"




"Em đang hát, vừa hát vừa nhớ anh"



"Như..."



"Đừng trở lại nữa, bỏ số điện thoại đi!. Linh, em mãi mãi, mãi mãi, sẽ không quên anh! Em thề, em mãi mãi sẽ không quên anh! Em...em thực sự xin lỗi " -Cho dù anh không nhìn thấy, nhưng cô cũng rất ân hận vì hồi đó đã bạc anh khiến cô trở nên có lỗi với anh rất nhiều..



"Anh cũng vậy" Anh khẽ đáp



"Em biết"



"Anh sẽ trở lại, trở lại một mình, anh bảo đảm!"



"Không có tác dụng đâu, em muốn gả cho người khác!"



"Em gả đi! Anh sẽ trở về!"



"Trở về cũng không có tác dụng!"



"Anh sẽ trở về! Vì vậy mãi mãi đừng quên anh!" Anh kiên định lặp lại.



Cửa an toàn đằng sau đột nhiên được đẩy ra, Thắng đầy hơi rượu gọi tên tôi:



"Song Song! Cô chạy vào đây làm gì? Tôi vẫn tưởng cô bị đem bán rồi?!"



Tôi nhìn Thắng, nói với Linh trong điện thoại: "Tạm biệt!"



"Tạm biệt... đừng quên anh!" Cuối cùng anh vẫn nói như vậy.Cúp máy, mắt tôi vẫn không rời Thắng, tôi nhìn anh ta chăm chú, nghiêm túc nói



"TB... tôi gả cho anh nhé, được không?"



Thắng không hiểu, trong phút chốc thấy kinh ngạc, sau đó anh ta cười mỉa:



"Không được!"



"Tại sao?" Tôi thấy rất kỳ lạ:



"chẳng  phải tôi luôn yêu anh thật lòng ư?"



"Không phải điều đó "



" Vậy là gì?"



" tôi không muốn cô theo đuổi tôi lần nữa".



Từ khi em biết, em đã yêu thương 1 người là khi em biết cuộc sống thật nhiều đắng cay.Đâu chỉ niềm vui yêu anh,đâu chỉ hạnh phúc êm đềm.Vì em đã trót yêu, yêu anh một người ko nên! 



Và em cố gắng, cố gắng cho anh hiểu rằng.Dù bao gian khó em vẫn muốn được yêu anh.Thầm lặng kề vai bên anh, dành trọn hết tháng năm dài, 



Vậy mà trong tim anh không có em...! Và em đã cố gắng để làm cho anh hiểu



Em đã nói, em đã hứa mãi trọn đời bên anh 



Mà sao anh nói, anh không yêu, anh không hề yêu em!Ngày qua chưa hết,sao thấy trong em mỏi mệt.Vì trong suy nghĩ em chẳng thể nào muốn quên, 



Yêu người còn hơn yêu ta.Sao lại nhìn ta xa lạ.Phải chăng em đã sai,yêu anh là điều ngang trái? 



Và em đã cố gắng, để làm cho anh hiểu.Dù bao gian khó, em vẫn muốn được yêu anh.Thầm lặng bên anh bấy lâu, chỉ thêm đậm sâu từng ngày...Vậy mà trong tim anh không có em! Em nói, Em hứa trọn đời mãi mãi yêu anh.Dù anh không biết anh ko màng,anh ko muốn quan tâm! 



Em biết anh sẽ chẳng hề mong em nhớ em.Mình em lặng lẽ trong vô vọng,người ơi chờ anh đến bao giờ?